Mục lục
Nhất Phẩm Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn màn đêm dưới ánh trăng, Mạc Ngôn châm điếu thuốc, nét mặt có chút suy nghĩ.

Cam Lam nói:

- Nghĩ cái gì thế?

Mạc Ngôn cười cười, nói:

- Anh đang nghĩ, hận 1 người có thể hận đến mức độ này, thế cho nên sợ hắn chết sớm quá!

Cam Lam trong lòng ngạc nhiên nói:

- Đúng thế, em cũng thật không ngờ, Tôn Minh Viễn lại làm như vậy…

Vừa rồi, Tôn Minh Viễn không chỉ ngăn lại hành động của mọi người, ngược lại còn đưa tờ chi phiếu 100 vạn đồng cho Tôn Tường làm phí chuyển nhà, ông ta chỉ có 1 yêu cầu, đó chính là Tôn Tường lập tức rời đi, càng xa càng tốt, nếu như Tôn Tường chạy không xa, không giấu đủ bí mật, 1 khi bị mình bắt được, ông ta sẽ chọn cách trả thù khốc liệt nhất, loại trả thù này thậm chí bao gồm cả người nhà Tôn Tường nữa!

Không thể không nói, cách trả thù này cả ông ta cũng thật tàn khốc, để cho Tôn Tường từ nay về sau sống trong sự sợ hãi tột độ!

Đương nhiên, theo như Mạc Ngôn hiểu biết Tôn Minh Viễn , cái gọi là trả thù cả người nhà của Tôn Tường chỉ là nói không mà thôi, nhưng dù sao người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, hay là nói dễ hơn làm.

Mà đối với Tôn Tường, hắn ta vẫn để ý sự tồn tại của người nhà mình, tuyệt đối không dám làm gì mạo hiểm!

Còn nữa, cái gọi là chết vinh còn hơn sống nhục, hắn ta mặc dù không chết, nhưng so với ngồi tù còn tệ hơn nhiều…

Cho nên, Tôn Tường căn bản không có sự lựa chọn nào!

- Đây đúng là 1 kết cục bất ngờ…

Mạc Ngôn đột nhiên thở dài, nói:

- Nói thực ra, tôi thấy cái kết cục này thật vô nghĩa.

Cam Lam nói:

- Vì sao?

Mạc Ngôn nói:

- Vốn tưởng rằng anh giúp Tôn Minh Viễn điều tra ra hung thủ, ông ra sẽ cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, nhưng kết cục như vậy, anh chỉ có thể nói, ông ta không những không cởi bỏ khúc mức, mà nội tâm ông ta đã chìm đắm trong cực hận rồi, nói khó nghe 1 chút, thậm chí đã đến mức độ biến thái…

Hơi ngừng 1 chút, nói tiếp:

- Cũng may, ông ta chỉ cực hận lên mỗi mình Tôn Tường, nếu không dựa vào thân thế và năng lực ông ta, sợ là trên thế giới này lại có thêm 1 đại ma vương nữa!

Cam Lam không chịu được rùng mình 1 cái, nắm chặt cánh tay Mạc Ngôn, nói:

- Người già trên thế giới này đều biến thái hết rồi, may mà anh không già như thế.

- Ông chủ, triển lãm văn vật tôn giáo thành phố Nhạc Dương tuần sau bắt đầu rồi, ông có đi không?

Hậu viện nhà số 36, Tô Vũ cầm 1 chén trà nóng, hỏi Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn đang cầm 1 cái cuốc chim, dọn dẹp 1chỗ phía đông vườn 1 chút, định trồng1 vài khóm trúc ở đây.

Nghe thấy câu hỏi của Tô Vũ, cậu đứng thẳng lên,nói:

- Đi, đương nhiên là đi, chờ ngày này đã lâu rồi.

Tô Vũ cười nói:

- Nếu đã như vậy thì chiều nay tôi đi đặt khách sạn trước cho ngài.

Hơi ngừng 1 chút, lại nói:

- Đúng rồi, ông chủ, ông đi 1 mình ư?

Chuyến đi này hơn nửa là đi "ăn trộm" đương nhiên là 1 người đi… Mạc Ngôn cười cười, nói:

- Chỉ 1 mình tôi thôi, là đi du lịch thôi mà, ngoài ra, không cần đặt phòng khách sạn trước đâu, ra ngoài du lịch thì thích ứng với mọi hoàn cảnh, cái gì cũng sắp đặt hết rồi, chẳng còn gì vui nữa.

Tô Vũ gật gật đầu, cô đã biết thói quen của Mạc Ngôn, sớm đã biết cậu sẽ nói như vậy.

Uống ngụm trà, cô hỏi:

- Ông chủ, sao đột nhiên lại nhớ tới trồng khóm trúc này?

Mạc Ngôn cười nói:

- Nhàn rỗi buồn tẻ… tìm chút việc để làm.

- Có thể ăn mà không cần có thịt nhưng không thể sống mà không có trúc, không có thịt thì chỉ khiến cho người ốm đi, không có trúc khiến cho người trở nên tầm thường…

Tô Vũ đột nhiên nhớ ra mấy câu thơ của Tô Đông Pha, tiện miệng ngâm 1 câu.

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi cũng đâu có nghĩ thanh cao như cô, không giấu gì cô, tôi vốn định trồng rau, nhưng mà mùi rau nhiều quá, cho nên mới chuyển sang trồng trúc…

Tô Vũ che miệng cười, nói:

- Nhà trồng 1 cành hoa, đều dựa vào đương gia, nếu như cậu muốn trồng rau trong vườn, tôi đóan là Mạch tiểu thư chắc chắn sẽ rất thích.

Hai người đang nói chuyện, bỗng dưng điện thoại Mạc Ngôn vang lên.

Cậu nhìn qua dãy só, ấn nút nhận cuộc goi, cười noi:

- Lãnh đạo, có chỉ thị gì ạ?

Người gọi điện tới chính là Đỗ Tiểu Âm, sau khi lên chức trưởng phòng, công việc của cô ngày càng bận, số lần nói chuyện cùng Mạc Ngôn cũng dần ít đi.

- Nói cho cậu biết 1 chuyện, thi thể lần trước cậu phất hiện ở 1 khách sạn nhỏ gần quảng trường mùng 1 tháng 5 kia đã làm rõ được thân phận, hắn ta là 1 thuộc hạ người mỹ gốc Hoa của Tống Thanh Viễn.

Đỗ Tiểu Âm kể lại đại khái thân thế của Tống Thanh Viễn1 lần, lại nói:

- Những tin tức này đều là do người bên cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia cũng cấp, theo như họ nói, cái tên Tống Thanh Viễn này có thể đang trốn ở Uyển Lăng, cho nên tôi cảm thấy phải thông báo cho cậu 1 tiếng.

- Tống Thanh Viễn?

Mạc Ngôn gật đầu, nhớ kỹ cái tên này, nói:

- Thế lực tên Tống Thanh Viễn này thế nào cô có thể kể lại chi tiết 1 chút được không?

Đỗ Tiểu Âm nó:

- Tôi cũng chỉ biết thế thôi, người này là mục tiêu của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia, về những bí mật khác liên quan đến hắn ta rất nhiều, mình cũng không có quyền đi sâu vào điều tra.

Hơi ngừng 1 chút, nói tiếp:

- Đúng rồi, có 1 chuyện cần nhắc nhở anh nữa, người lãnh đạo cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia đã đổi người, người này tên là Trương Chính…

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Thế thì có liên quan gì với tôi?

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Nghe tôi nói xong đã, sau khi Trương Chính nhậm chức, chuyện thứ nhất là thay đổi khoa trưởng khoa hành động của cục, cậu biết khoa trưởng mới nhậm chức là ai không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô đúng là thừa nước đục thả câu… nghe ý của cô chắc là người quen của tôi à?

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Đúng thế, người này cậu quen, hắn chính là Lộ Lương người suýt từng bị cậu ném xuống lầu kia!

- Là hắn ư?

Mạc Ngôn hơi có chút kinh ngạc, nói: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hắn chắc là người của bên tổng cục, sao lại đến làm 1 tiểu trưởng khoa của tỉnh A?

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Cho nên tôi mới nhắc nhở cậu…

Mạc Ngôn lập tức hiểu ý cô, nói:

- Cô nói là… hắn ta đến tỉnh A, là có ý nhằm vào tôi đúng không?

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Chức năng của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia cậu cũng biết… tôi đoán, từ khi chuyện ở lầu Lạn Vĩ bắt đầu, cậu đã trở thành tâm điểm chú ý của bọn họ, huống chi, Lộ Lương còn bị mất mặt trước mặt cậu, cho nên so với người ngoài càng thêm trực quan, cho nên tôi cảm thấy, hắn ta đến tỉnh A chưa chắc là hoàn toàn nhằm vào cậu, nhưng tầm mắt hắn chắc chắn là phần lớn để ý đến cậu.

Hơi ngừng 1 chút, lại nói:

- Nói thực ra, nếu cậu không phải là cố vấn của Thất Xử, nếu chúng ta không quen biết, tôi cũng không tiến hành điều tra cậu, hơn nữa còn điều tra nghiêm khắc.

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi có thể cho những lời này là những lời tán dương tôi hay không?

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

- Cậu không thể khiêm tốn 1 chút được sao?

Trong lòng Mạc Ngôn, tuy rằng có chút ngạc nhiên Lộ Lương đến đây, nhưng cũng không để ý lắm, bất luận tên này có nhằm vào mình hay không, chỉ là chuyện bình thường, không đáng quan tâm.

So vớ Lộ Lương, vị Tống Thanh Viễn kia càng gây cho Mạc Ngôn chú ý hơn.

Theo như cậu thấy, người có thể dùng sát khí luyện thân cũng không phải là người bình thường, rất có khả năng là hậu duệ của Đạo gia đến nay.

Nói đến hậu duệ của Đạo gia, Mạc Ngôn đã từng thỉnh giáo chuyện này với Mai Tam Đỉnh, theo như cậu thấy, dựa vào kiến thức lịch sử uyên bác của ông ta, nói không chừng có thể biết được 1, 2 phần.

Mai Tam Đinh cũng không làm cậu thất vọng, khẳng định nói với Mạc Ngôn, hậu duệ của Đạo gia chắc chắn tồn tại, thế nhưng phần lớn ở thế giới trần tục rất khó gặp được, ngoài ra, Mai Tam Đỉnh còn tiết lộ, người giáo viên đầu tiên của mình năm đó kỳ thực chính là hậu duệ của Đạo gia, sau khi truyền cho mình luyện khí Trường Xuân thì hành tung bí ẩn, từ đó chẳng biết đi đâu nữa.

Mai Tam Đỉnh nói lại chuyện này, trên mặt đầy vẻ thổn thức, nói đây là điều tiếc nuối nhất của mình, đại khái gọi là có duyên mà không có phận!

- Đúng rồi, lãnh đạo, hỏi cô 1 chuyện.

Đỗ Tiểu Âm chuẩn bị gác điện thoại, bỗng nhiên Mạc Ngôn nhớ ra 1 chuyện, vội vàng nói.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Cậu nói đi, tôi nghe đây…

Mạc Ngôn nói:

- Gần đây Thất Xử có vụ án nào khó giải không?

Đỗ Tiểu Âm ngạc nhiên nói:

- Sao đột nhiên hỏi thế? Tôi không nhớ là anh chịu khó thế đấy…

Nói ra, Mạc Ngôn cũng không xứng đáng với cái chức cố vấn, hình như chưa bao giờ chủ động hỏi điều tra bất kỳ vụ án nào.

Không chỉ với tư cách ở Thất Xử này, mà ngay cả đối với thân phận là nhân viên điều tra tin tức ở Chính Phương bây giờ cũng thành hành hóa rồi…

Trên thực tế không chỉ là do cậu lười, mà còn do Đỗ Tiểu Âm và Hoàng Lưu Hạ vô cùng hiểu cậu, đã ngầm coi cậu trở thành sát khí dưới đáy hòm rồi, không dễ dùng gì, đặc biệt là Hoàng Lưu Hạ, quan hệ giữa ông ta với Mạc Ngôn cũng không được coi là thân thiết lắm, Mạc Ngôn có thể lấy danh nghĩa là nhân viên điều tra để ở lại Chính Phương là ông ta đã mỹ mãn lắm rồi.

- Không làm việc không lấy tiền phụ cấp để sống, cái này là phong cách của tôi…

Mạc Ngôn nói đùa.

Nói ra, tiền phụ cấp cố vấn của cậu ở Thất Xử bây giờ cậu vẫn chưa lĩnh, thật không phải là coi thường số tiền ấy, mà là cậu đã lâu rồi không qua chỗ Thất Xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK