Phía trên đỉnh du thuyền, có một lá cờ Anh quốc Great Britain đang đón gió tung bay‘ ào ào ’.
Trên hành lang rộng rãi của du thuyền, có hàng trăm tên của quân đội Anh quốc được trang bị đầy đủ đứng phòng thủ.
Đứng ở bên bờ biển phóng tầm mắt nhìn, bạn nhất định sẽ cho rằng đây là du thuyền của quân sự, uy phong lẫm liệt, thật ra thì không phải vậy.
.
.
.
.
.
Bên trong, đám tỳ nữ mặc đồng phục bikini sexy hấp dẫn, bưng cái khay đi tới đi lui, đi xuyên qua giữa sòng bạc.
Không khí ở bên trong hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung: bẩn thỉu xấu xa! Tùy ý nghe được tiếng xúc xắc, mạt chược, cùng với tiềng thét mua lớn mua nhỏ.
Dĩ nhiên, nhóm khách đánh bạc có thể lên đựơc du thuyền này, đều là các nhà giàu có số một số hai của tất cả thành phố các quốc gia, giá trị con người không chỉ có vài tỷ, dù cho cạnh bên du thuyền cũng sẽ không cho đến gần, cái thế giới này chính là thực tế như vậy.
Sòng bạc có quy định của nó: đánh bài phải đánh với số tiền lớn.
Tố đánh bài giá thấp nhất là một vạn! Một chiếc xe chậm rãi lái tới phía du thuyền, xe mới vừa ngừng lại, thì quân Anh đứng canh giữ ở hai bên du thuyền liền dùng súng chỉ vào xe và hỏi: “Có thư mời không?” Bạch Dạ lái xe không thèm liếc bọn họ một cái, liền chuyển đầu sang chỗ cậu nhóc nằm ngủ ở phía sau, cậu ấy không dám tùy tiện đánh thức cậu nhóc, ánh mắt nhìn sang Ảnh Tử ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Ảnh Tử nói thẳng: “Chủ tử, đến rồi.” “Tên lường gạt.” Cậu nhóc nói thầm một tiếng, làm cho cả hai đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau một cái sau đó Bạch Dạ nhếch môi cười: “Ảnh Tử, lá gan cậu lớn rồi nha, chủ tử mà cũng dám lừa gạt.” “.
.
.
.
.
.” Ảnh Tử cảm thấy khó chịu, dù cho cậu ta mượn một trăm cái lá gan, cậu ta cũng không dám.
“Các người có thư mời không?” Trong đó có một tên quân Anh đi tới, dùng súng chỉ vào đầu của Bạch Dạ, nghiêm túc hỏi.
“F**k! Ông đây hận nhất là có người dám cầm súng chỉa vào đầu của ông.” Hiển nhiên động tác này của gã kia đã chọc giận Bạch Dạ, cậu ấy phun ra ngoài cửa sổ một ngụm nước miếng, và nắm chặt quả đấm, sau đó dùng ánh mắt hung ác trừng liếc tên quân Anh đó.
Ảnh Tử tương đối lạnh lùng, so với hành động của Bạch Dạ thì khiêm tốn hơn rất nhiều, cậu ta lấy thư mời ở trong ví ra, đưa cho tên quân Anh đó, tên đó kiểm tra một chút rồi thu hồi súng lại, nhưng cũng không có lui ra mà là quay đầu phất phất tay với phía sau, lúc này có một người con trai trẻ tuổi mặc trang phục sứ giả tiếp khách đi tới, cúi người xuống nhìn về phía bọn họ và nét mặt mỉm cười nói: “Khách quý thân mến, xin mời xuống xe.” “Chủ tử thì làm thế nào?” Bạch Dạ lại liếc nhìn cậu nhóc đang ngáy to ngủ ở sau lưng.
“Trước tiên ôm cậu ấy xuống xe đã!” Đẩy cửa xe ra, rồi Ảnh Tử xuống xe trước, và ôm Q Tử từ ghế sau ra.
Sứ giả đang muốn ngồi lên xe của bọn họ, để lái xe của bọn họ qua một bên, thì Bạch Dạ đột nhiên vượt qua đưa một cánh tay ngăn cản hắn ta và nói: “Xe dừng ở nơi này, đi xuống đi.” “Các vị khách quý, để xe ở đây sẽ cản đường.” Sứ giả vẫn là vẻ mặt mỉm cười, nói lời khuyên nhủ.
“Nói, là cản ai, hử?” Bạch Dạ khẽ nghiêng người xuống, tà ác mà nhíu mày lại, hung ác lạnh lùng quét mắt một chút về phía đám quân Anh ở chung quanh, chỉ thấy ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở trên người mình, dừng động tác của tay lại, và cũng không dám tùy tiện mà cầm súng chỉ vào hắn ta.
“Ưm ~” Gió lạnh trên biển thổi vào cổ của cậu bé, cậu rùng mình một cái, và buồn bực cúc cu một tiếng sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, và sau lưng vang lên giọng nói của người xa lạ, cậu quay đầu lại —— “Các vị khách quý, xe của ngài thật sự là cản mọi người, để tôi giúp ngài chuyển qua một bên, được chứ?” Lần này sứ giả thay đổi dùng giọng thỉnh cầu, vừa nhún nhường lại lễ phép.
“Tôi càng muốn dừng ở đây đấy?” Nhưng Bạch Dạ rất chảnh cực kỳ không phối hợp, khiến nụ cười của sứ giả không nén được.
Lúc này, mấy tên quân Anh đi tới, súng ở trong tay đang giơ lên, nhưng không phải là hướng về phía đầu của Bạch Dạ, mà chính là hướng về phía bụng của cậu ấy.
“Ảnh Tử, thả tôi xuống.” Cậu bé lên tiếng, Ảnh Tử nghe lệnh nên buông cậu xuống, và đứng trên mặt đất, chiều cao của cậu bé xem ra thấp hơn bọn họ đến gần một nửa, cậu đi tới đứng ở bên cạnh bọn họ và lạnh lùng mở miệng: “Bạch Dạ, chuyện gì xảy ra?” “Chủ tử, ngài đã tỉnh rồi, là như vầy, hắn muốn chuyển xe của chúng ta đi, mà tôi cảm thấy cái này không cần thiết, chúng ta dừng xe ở nơi này và sau đó khi chúng ta đi ra thì có thể dễ dàng lái đi.” Thì ra là có chuyện như vậy, cậu hiểu rồi.
“Chúng ta đi vào thôi!” So với Bạch Dạ, trong mắt của cậu bé càng không có người, giống như cậu cũng lười nói dài dòng một câu với bọn họ, và cậu xoay người đi, sau đó sứ giả tiến lên ngăn cậu lại, Bạch Dạ nhanh chóng rút súng lục ra với tốc độ không kịp che tai mà chỉ vào đầu của sứ giả, chỉ chờ một câu nói của chủ tử, cậu ấy sẽ bắn nát óc của hắn ta.
Sứ giả cũng không phải là thứ hèn nhát, thấy Bạch Dạ dùng súng chỉ mình mà anh ta cũng không có chút khiếp đảm nào, mà bình tĩnh tự nhiên nói với cậu bé: “Khách quý, xin ngài phối hợp một chút.” “F**K!” Bạch Dạ khẽ nguyền rủa một tiếng, cậu bé giơ một tay lên ngăn cản cậu ấy, và bẻ bẻ cổ, như là hoạt động gân cốt một chút, bởi vì vấn đề chiều cao nên cậu bé không có biện pháp mặt đối mặt nói chuyện với nhau giống như với đám Bạch Dạ, cậu bé giơ ngón giữa ngoắc ngoắc sứ giả, ý bảo hắn ta cúi đầu xuống, sứ giả xem hiểu động tác của cậu bé, nên cung kính cúi người xuống —— Bỗng cậu bé thay đổi khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng mới vừa rồi, mà cau mày mắt lạnh, rồi nâng bàn tay nhỏ bé lên tát cho hắn ta một cái thật nặng, sau đó lên tiếng mắng: “F**k!, con mẹ nó, thằng giặc tây mày chết đi, dám ở địa bàn của ông mà quơ tay múa chân ra lệnh với ông, muốn chết hả!” “Ken két” tiếng bóp cò súng.
Mười mấy tên quân Anh đồng loạt đem họng súng hướng về phía ba người bọn họ, Ảnh Tử cũng rút súng ra, và đi tới bên người cậu bé, để bảo vệ cậu bé.
“A ~” Cậu bé ngáp một cái rồi vươn vươn cái lưng mỏi, cơn buồn ngủ này đã hoàn toàn bị bọn họ quấy nhiễu mà tỉnh rồi.
“Cất khẩu súng đi.” Cậu thản nhiên liếc mắt Bạch Dạ, Ảnh Tử một cái, rồi phân phó.
Hai người nhìn cậu bé một cái, trong lòng tuy có chút không muốn, nhưng mà không thể làm gì nên thu súng về.
Cậu bé nheo mắt nguy hiểm lại, cười lạnh với những tên quân Anh này, cực kỳ không kiên nhẫn mà từ trong Tây phục nhỏ lấy điện thoại di động ra, vừa gẩy đi, và điện thoại của đối phương vừa được tiếp nối, thì cậu bé bực bội mà rít gào lên: ” Bá tước William, toàn bộ thuộc hạ của ông dùng súng chỉa vào người của tôi, con mẹ nó, đây chính là cách ông tiếp khách đấy hả, nếu như đây chính là ‘ thành ý ’của ông, đựơc, về sau cũng đừng liên lạc nữa.” Hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, cậu bé cúp điện thoại, rồi sau đó ném điện thoại chìm xuống biển.
“Kết thúc công việc rồi, về nhà ngủ!” Ba người vừa mới quay người chuẩn bị lên xe, thì bên trên du thuyền truyền đến tiếng Bá tước William giận dữ chửi mắng: “Chết tiệt, một đám vô dụng mắt chó đui mù, buông toàn bộ khẩu súng xuống cho tôi!” “Chủ tử.” Thấy đám quân Anh buông toàn bộ súng xuống, Ảnh Tử gọi cậu bé một tiếng, cậu bé nhíu mày cười cười, đúng như trong dự liệu, rồi cậu bé quay đầu lại với vẻ mặt lạnh lùng.