“A ~” lúc cô đang mất hồn, thì Đông Bác Hải đã xuống xe, hơn nữa từ dưới bãi đậu xe ôm lấy cô, Vô Song kêu lên:
“Anh làm gì vậy?”
“Không muốn trở thành tiêu điểm, thì yên lặng một chút.” Ôm cô, anh nghênh ngang bước đi vào siêu thị, giống như là về nhà vậy, nhưng siêu thị này quả thật là do nhà anh mở, a ~ Vô Song liếc mắt nhìn hai bên, rồi vùi đầu vào trong bộ ngực của anh, cô cũng không muốn bị chụp hình cho lên trên trang đầu, rồi bị còn bị đám con gái chấm nước bọt cho chết đuối.
“Này, Đông Bác Hải, tại sao mỗi lần anh đều ngang ngược như vậy, tuyệt đối không tôn trọng ý nguyện của đối phương.” Vô Song vừa hỏi, vừa lấy tay che khuất mặt của mình.
“Anh rất ngang ngược sao? Không cảm thấy!” Anh tự hỏi rồi tự đáp, nét mặt ra vẻ dửng dưng, thật là đáng đánh đòn.
“Anh đương nhiên là không cảm thấy, bệnh thần kinh cũng sẽ không thừa nhận mình là bệnh thần kinh!”
“Vậy em thừa nhận sao?”
“Anh......”
“Được rồi, anh hiểu rõ mà, em nhất định sẽ không thừa nhận, em mới vừa nói chứ sao.”
“Đông Bác Hải ——” Vô Song nâng cao giọng, giống như ném một quả lựu đạn vào trong đám người, thành công hấp dẫn con mắt của quần chúng, Đông Bác Hải dừng bước chân lại, đáp lễ bằng nụ cười chân thành xin lỗi với những người đang xem, nụ cười kia như kim cương dưới ánh mặt trời, làm cho người khác chói mắt đến hôn mê.
“Đi mau đi ~” Cô cũng sắp xấu hổ đến chết rồi, mà anh còn có tâm tình làm Khổng Tước để cho người ta thưởng thức, quá đáng ghét.
“Chúng ta chính là vợ chồng có danh có thực, sợ cái gì chứ?” Anh giẫm từng bước nhỏ, nói xa xôi.
“Ai là vợ chồng với anh? Còn có danh có thực?” Chuyện khi nào vậy, sao người trong cuộc như cô đây mà lại không biết.
“Em nha ~ không phải tối ngày hôm qua chúng ta mới trải qua cuộc sống vợ chồng sao, danh phận, nếu em muốn, lúc nào anh cũng có thể cho em.” Không đề cập tới đã thấy may, nhắc tới thì mặt của Vô Song hồng đến mức như là con vịt đã bị đun sôi, vùi đầu vào trong ngực của anh lần nữa, cô quyết định làm một con đà điểu câm, so miệng lưỡi thì thật sự cô không sánh bằng Đông Tam Thiếu, bởi vì da của anh còn dày hơn Trường Thành. Lần đầu tiên Đông Bác Hải không ghét ánh mắt quanh mình, ngược lại có loại cảm giác ngọt như mật, giống như là đang cầm bảo bối trong tay, mà được người hâm mộ, loại cảm giác đó ~ ừ, rất thú vị! Đi tới một cửa hàng chuyên về giày, Đông Bác Hải ôm cô ngồi lên trên ghế sa lon, nữ nhân viên bán hàng sửng sốt thật lâu, rồi hồi hộp mà mở miệng bán tín bán nghi:
“Tam, Tam Thiếu Gia.”
“Ừ ~” đáp qua loa một tiếng, anh nói:
“Lấy giày đắt tiền nhất ở chỗ này của các cô ra cho tôi xem một chút?”
“Dạ, được, Tam Thiếu Gia ngài chờ chút.” Nữ nhân viên bán hàng không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng xoay người gỡ từ trên quầy xuống đôi giày đắt tiền nhất ở trong tiệm, đi tới, chuyển đến trước mặt Đông Bác Hải, giọng nói hơi run,
“Tam Thiếu Gia, đây chính là giày đắt tiền nhất trong cửa hàng chúng tôi, là style mới mới đến hôm qua.” Có phải style mới hay không anh không quan tâm, anh chỉ biết, cô gái của anh phải mang đắt tiền nhất, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vô Song, rồi hỏi:
“Thích không?” Vô Song trả lời:
“Bao nhiêu tiền?”
“Anh hỏi em thích không?” Hơi cất cao giọng, hiển nhiên là có chút tức giận rồi, có thể không tức giận sao? Cô lại dám cùng với anh đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), phá hủy anh còn không để anh vào trong mắt. Vô Song ngược lại thấy may mắn,vì quen với việc anh đột nhiên xấu tính, nhưng mà nữ nhân viên bán hàng thì lại khác, cô ấy chỉ sợ cổng thành bị cháy, mà tai họa này cô ấy như cá ở trong chậu, sợ tới mức tay run lên, rồi giày rơi xuống đất.
“A ~” hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, nghe cô ấy kêu lên thì xoay đầu lại nhìn, hai người cũng chưa có lên tiếng, nhưng mà nữ nhân viên bán hàng thì lại tự mình doạ mình khóc, rồi ngồi xổm người xuống nhặt giầy lên, run lẩy bẩy nói xin lỗi,
“Tam Thiếu Gia thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi, thật xin lỗi......” Vừa nói xin lỗi, vừa khóc ( cô em trẻ tuổi, chưa từng thấy qua đại nhân vật, nhát gan)
“Anh làm cái gì với cô ấy à?” Vô Song buồn bực hỏi.
“Anh cái gì cũng chưa có làm.” Đông Bác Hải cũng cảm thấy kỳ quái.
“Anh không làm cái gì, mà cũng có thể hù dọa người ta tới khóc...... Chậc chậc.” Vô Song nhìn chăm chú vào mặt của anh, chậc lưỡi mạnh,
“Diện mạo của anh thật sự gây hoạ nha!” Quay đầu, hoàn toàn không để ý đến người nào đó đang đen mặt, thân thiết nói với cô bán hàng ngồi chồm hổm ở dưới đất,
“Cô bé, đứng lên đi, không ai trách em!”
“Tam Thiếu Gia, ngài thật sự không trách tôi?” Cô bán hàng rụt rè ngẩng đầu lên, rồi không yên lòng mà nhìn Đông Bác Hải hỏi. Vẻ mặt Đông Bác Hải nghiêm nghị nhìn cô ấy một cái, hiển nhiên là tâm tình rất tệ, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, anh lấy tấm thẻ ở trong túi ra, ném cho Vô Song,
“Tự mình chà đi.” Anh xoay người muốn đi, Vô Song gọi anh lại,
“Này, không phải chứ, sao anh nhỏ mọn như vậy.” Cô chỉ là đùa giỡn với anh.
“Sao, không nỡ để anh đi?” Anh cười tà khí, thật ra thì anh cũng không phải là nhỏ mọn, mà là có chuyện cần phải đi xử lý.
“Mới không phải, anh đưa thẻ cho tôi mà không cho mật mã à?” Vô Song cũng con vịt chết mà còn mạnh miệng.
“Thẻ vô hạn, không cần mật mã.”
“Ách...... Như vậy à!” Vô Song lúng túng đến nỗi đỏ mặt lên, anh cười nhẹ, nghĩ đến phải đi khoảng mấy ngày, thì anh quay trở lại, không để ý đến những người nhàn rỗi đang ngồi ở trên ghế sa lon, cầm mặt của Vô Song rồi cho cô một nụ hôn nóng bỏng, hôn đến mức cô choáng váng muốn ngất, hơi thở dồn dập thì anh mới bất đắc dĩ nhả ra, mỉm cười rồi dặn dò cô,
“Anh phải trở về Anh quốc xử lý một chuyện, có thể phải đi chừng mấy ngày, nhớ tới anh thì gọi điện thoại cho anh, số điện thoại anh đã giúp em lưu vào trong điện thoại rồi.”
“Ách ~” Vô Song chỉ ngây ngốc nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, bọn họ cũng đã thân mật như vậy rồi, nhưng vẫn là dừng lại ở quan hệ người xa lạ, ngay cả bạn bè cũng không hơn, cho nên cô thật sự không biết nên làm sao đáp lại lời của anh, cô liếm liếm môi, rồi nói:
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừ, chờ anh trở lại ~” Anh dịu dàng cười, hoàn toàn làm cho cô không có năng lực chống đỡ, cô ngu ngốc gật gật đầu,
“Được.” Lúc chú ý tới đôi mắt của Đông Bác Hải sáng lên, thì cô mới giật mình là mình nói sai, cô chờ anh trở về? Chờ anh trở về làm gì ~~
“Nhớ, em đã đáp ứng anh rồi đấy, không cho đổi ý.” Hôn lên trán cô, rồi sau đó anh mới hài lòng đứng dậy rời đi, khi anh đi ra ngoài không bao xa, thì có một đám người mặc đồ đen đi tới cung nghênh, bảo vệ anh rời đi. Anh rốt cuộc là tổng giám đốc, hay là thiếu gia Hắc bang?! Vô Song ở đáy lòng buồn bực tự hỏi. Nhìn cái thẻ anh đưa cho mình, Vô Song cẩn thận thu vào, rồi quay đầu mỉm cười và nói với cô bán hàng,
“Tiểu thư, làm phiền cô lấy cho tôi một đôi giày rẻ nhất ở chỗ này của các cô đi, mã 36, cám ơn.”
“À? Rẻ nhất......” Cô bán hàng cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc trừng lớn mắt hạt châu, rẻ nhất à? Mới vừa rồi Tam Thiếu Gia nói là muốn đắt tiền nhất, ôi chao 诶.
“Đúng, phiền cô nhanh lên một chút, tôi đi làm trễ rồi.”