“Sớm biết anh không phải là người tốt như vậy, thì thật sự không nên cứu anh!” Nhíu nhíu mày, Đông Bác Hải thử nhớ lại tình hình ngày hôm qua, động não một chút, đầu hơi đau, nhưng anh nhớ mang máng hình như là té xỉu, nhưng tại sao anh lại té xỉu?......
“Mẹ, ăn điểm tâm!” Giọng nói của cậu bé nhẹ nhàng bay tới, hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu bé mặc cái tạp dề nho nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dính bột mì trắng, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
“A, chú đã tỉnh?” Cậu cầm cái xẻng tráng trứng chỉ vào Đông Bác Hải,
“Đứng dậy ăn điểm tâm đi, bàn chải đánh răng tôi đã chuẩn bị cho chú xong rồi!”
“Con trai, con không sao chớ!” Vô Song choáng váng, đây là tình huống gì thế, sao con trai lại đột nhiên đối với anh ta tốt như vậy, thằng bé không phải là rất ghét anh ta sao!
“Con không sao!” Q Tử lắc đầu. Vô Song đi tới, hơi cong người, đè thấp cổ họng nói
“Con trai, không phải là con không thích anh ta sao, sao lại đột nhiên đối với anh ta tốt như vậy, lại còn chuẩn bị bàn chải đánh răng cho anh ta!” Thôi đi, bạo lực nam, chùi bồn cầu đi!
“Mẹ, không phải là mẹ thường nói với con, người tới là khách, phải thân thiện với khách sao?” Q Tử rất thông minh khéo léo nói đi hướng khác, xoay người chốt một câu
“Mẹ, mẹ cũng mau đi đánh răng rửa mặt, rồi đi ra ăn cơm!” Thằng nhóc này, có thể biến hóa quá nhanh hay không...... Quay đầu, Vô Song liếc nhìn mặt cương thi kia lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ, thở một chút, thân thiện, cũng phải chia người nha….! Vô Song trở về phòng rửa mặt xong rồi ra ngoài, lắc lắc cổ ngồi lên bàn ăn, hít hà mùi thơm tản ra của bò bít tết, cô không nhịn được mà động dao nĩa.
“Mẹ, khách cũng còn chưa đi ra, sao mẹ lại có thể ăn trước! Để xuống, để xuống!” Q Tử dùng sức đoạt lấy dao nĩa từ trong tay cô, theo phép tắt đặt ở trên bàn cơm.
“Con trai, con quả thật không có gì chứ?” Vô Song sợ ngây người, nghĩ thầm: chẳng lẽ con trai cũng phát sốt, còn đầu óc bị cháy hỏng rồi, cô đưa tay sờ sờ trán của cậu, không có phát sốt mà!
“Ai nha, mẹ, con trai của mẹ rất khoẻ.” Q Tử kéo tay của cô xuống
“Mẹ, mẹ là một lưu học sinh tốt, không có khí chất còn chưa tính, nhưng ít ra cũng phải hiểu chút lễ nghi bàn ăn chứ.”
“Cái gì lễ nghi bàn ăn? Mẹ của con thì chỉ biết ăn thôi!” Lần nữa cầm dao nĩa lên, Vô Song cắt cắt thịt bò mềm, không cắt ra, vung dao nĩa, cầm chiếc đũa lên gắp trọn miếng bò bít tết, còn nói chuyện say sưa
“Vẫn là đũa của Trung Quốc chúng ta dùng tốt!” Cậu bé đầy mồ hôi, hộc máu
“Mẹ, mẹ thắng, con thua mẹ.” Cậu thề, đời này không bao giờ đem hai chữ thục nữ áp đặt lên trên người mẹ nữa, bởi vì thật sự là rất rất rất rất không đạt yêu cầu rồi! Lúc Đông Bác Hải từ gian phòng đi ra, Vô Song đã ăn xong rồi, cô còn đang liếm liếm chiếc đũa, bởi vì mùi vị của bò bít tết kia thật sự là quá tuyệt, không phải là Vô Song khoe khoang, con trai cô làm thức ăn tuyệt đối sánh ngang với đầu bếp khách sạn năm sao, còn có phần hơn mà không thua kém!
“Chú à, ăn điểm tâm!” Q Tử rất nhiệt tình mà gọi anh. Anh lạnh như băng liếc cậu một cái rồi nhìn về phía cô gái đang uống sữa tươi không thèm để ý đến anh, trong đôi mắt sâu thẳm có chứa mấy phần lửa giận khó có thể đoán ra, nắm quả đấm thật chặt, lạnh lùng nói
“Ai biết mấy người có thể hạ độc ở trong bữa sáng hay không!” Xoay người, anh bước đi.
“Phốc ——” Vô Song phun, đặt cái ly lên trên bàn, chân nhảy lên, hướng về phía bóng lưng của anh, giận mà không thể dừng lại kêu gào
“F**k, nếu sợ chết như thế, thì trốn ở trong nhà cả đời đi đừng ra cửa! Thật đáng ghét.” Cậu bé lắc đầu, người đáng thương thật đúng là có chỗ đáng hận...... � c l�?rmal style=’tab-stops:45.8pt 91.6pt 137.4pt 183.2pt 229.0pt 274.8pt 320.6pt 366.4pt 412.2pt 458.0pt 503.8pt 549.6pt 595.4pt 641.2pt 687.0pt 732.8pt’> Cô đưa tay muốn đi thử xem anh đã hết sốt chưa, nhưng không ngờ, bị anh dùng sức đẩy ra, còn tặng kèm một câu lạnh như băng
“Cô muốn chết à!” Từ trước đến giờ anh không thích phụ nữ đụng vào, lại thích ‘ đụng vào ’ phụ nữ, quái thai à, biến thái à!
“A!” Tay của Vô Song bị anh đạp đỏ lên, đau đến mức nhíu mày, đứng lên nói
“Tôi muốn chết? Nếu tôi không cứu anh, anh mới tìm chết đó!”
“Cô cứu tôi?” Đông Bác Hải thực sự không tin.
“Nếu không sao anh lại ở nhà tôi, nằm ở trên giường của con tôi?” Đông Bác Hải liếc mắt gian phòng kia một cái, sắc mặt trầm xuống, lại nói
“Không phải là bị mẹ con mấy người tính kế chứ?”