“Thật?” Q Tử rất vui mừng nhìn anh.
“Thật!” Anh gật đầu.
“Vậy chúc ngài nhiều may mắn” Cậu bé vui vẻ ra mặt và bắt tay với anh một cái
“A, còn có con muốn nhắc nhở ngài một chút, mẹ không nhớ ngài, tốt nhất ngài cũng đừng để cho bà ấy biết, chờ người theo đuổi được bà rồi hãy nói!”
“Có thể, nhưng con cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Mời nói!”
“Lúc chỉ có hai cha con chúng ta, con phải gọi ta là cha!”......Cậu bé lúng túng, rồi phồng lên quai hàm nhỏ, nhìn vẻ mặt khát vọng của Đông Tam Thiếu, suy đi nghĩ lại, cậu quyết định thỏa mãn nguyện vọng này của anh, gật đầu
“OK.”
“Con trai ngoan, lần này thì nên gọi tiếng cha nghe một chút đi!” Đông Bác Hải vui mừng.
“...... Cha!” Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái.
“Nói lớn chút.” Anh ‘ không nghe được ’.
“Cha!” Cậu bé cất cao âm lượng, Đông Bác Hải vui vẻ không nghĩ nhiều, rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên hung hăng xoa bóp, khuôn mặt nhỏ bé thật sự rất mềm.
“Con trai ngoan!” Anh hạnh phúc nên không khắc chế được kích động, mà hôn lên trên trán cậu bé mấy cái. Cậu bé bị anh dày vò nên miệng cong lên, giọng nói nặng nề buồn bực kêu
“Cha, hình tượng, hình tượng.” Có biết rất nhiều người đang nhìn cha con bọn họ hay không, một màn quái dị này, rất gian tình. Cậu bé ở trong lòng hô: đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, nhìn ông ấy, nhìn ông ấy...... Ra bên ngoài, hình tượng rất quan trọng! Đông Bác Hải lập tức buông tay, khuôn mặt bởi vì kích động mà hơi ửng hồng, anh đoán ra được nên liếc mắt nhìn những người khách chung quanh đang nhìn bọn họ, anh coi như là chuyện lạ mà nói
“Mắt không đau chứ!” Gì? Mắt đau? A! Kỹ thuật nói dối của cha, thật sự làm cho cậu bội phục, lúc này cũng có thể nghĩ ra được, Q Tử cười khan
“Không đau, ăn cơm, ăn cơm!” Hai cha con rất ăn ý cúi đầu cầm cái muỗng lên, lặng lẽ liếc nhìn chung quanh, tất cả mọi người không còn nhìn bọn họ.
“Hô ~~~” hai cha con thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười
“Ha ha ha”. Cha con không hổ là cha con, nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, nếu như bị đám chó săn để ý tới, thì quan hệ của bọn họ rất có thể bại lộ, trước mắt tình hình này vẫn còn chưa đến lúc, phải khiêm tốn, khiêm tốn —— Hai cha con ăn uống no đủ, sau đó Đông Bác Hải chuẩn bị đưa con trai về bệnh viện. Mới vừa đứng dậy, thì có một đám đàn ông mang theo dao xông vào, một đám hung thần ác sát, vừa nhìn thì không phải là người tốt, bọn họ đến, dọa không ít khách hàng sợ hãi, mỗi một người đều sợ tới mức co rúm vào góc tường.
“Con trai, trốn qua một bên đi!” Đông Bác Hải nhỏ giọng nói với Q Tử.
“Cha, cha làm gì thế?” Q Tử lo lắng hỏi. Anh quay mặt sang cười nhẹ với cậu
“Đừng lo lắng, ta không sao, con ở đây xem cuộc vui là được rồi!”
“Cha, con tin tưởng cha, cố gắng lên!” Q Tử hiểu chuyện lui sang một bên, thân thủ của cha mặc dù cậu chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói vật lộn, 跆 quyền đạo, tán đả, ông ấy đều rất lợi hại. Cậu rất tin tưởng đám lâu la này không phải là đối thủ của ông, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy hơi bất an, chặn ngực, chân mày nhíu chặc.
“Chính là cha con bọn họ!” Người đàn ông bị đánh chỉ vào cha con bọn họ nói. Cầm đầu là tóc vàng, nhổ một bãi nước miếng nói, cầm dao bầu vung lên
“Lên cho tao!” Năm sáu người đàn ông cầm dao bầu trong tay vọt lên, một người tiến lên, bị Đông Bác Hải một cước đạp bay, ngã lên bàn phía sau, bát đũa bể nát dưới đất. Lại có hai người tiến lên, đi ở phía trước là người bị anh nắm cổ áo, thân mình anh hơi nghiêng, đao của người nọ đã rơi vào trên bờ vai một người khác, máu chảy ra cuồn cuộn, gã đau đến mức gào khóc thảm thiết.