“Mẹ.” Cậu lệ rơi đầy mặt nhìn mẹ, hi vọng mẹ có thể cứu cậu, đáng tiếc, mẹ cậu ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.
Nhưng Tiêu Mỹ Lệ vẫn là giận không thể dừng lại mà gầm nhẹ một tiếng: “Lưu Viên Viên chị đừng có quá đáng.” Dù cho cô gái có dịu dàng đến mức nào đi nữa cũng sẽ có thời điểm nổi giận, thật đúng là thỏ nóng nảy còn cắn người.
“Là ai quá đáng trước?” “Là tôi, là tôi thực xin lỗi chị được chưa, Viên Viên tôi cầu xin chị thả con trai tôi ra đi!” “Thả nó, cũng có thể.” Nhìn mắt to của tiểu Bác Hải trong suốt như tuyết, cô ta cười gằn , “Mắt to tinh khiết như vậy, chắc là chưa từng gặp qua hình ảnh dơ bẩn đi!” Cả người Tiêu Mỹ Lệ giống như bị điện giật mà run rẩy, đôi mắt đẹp trợn to, cái hiểu cái không ý nghĩa trong lời nói của cô ta.
“Mấy ngừơi còn đứng ngốc ở đó làm gì?” Cô ta quát một tiếng với đám đàn ông.
“Ha ha ha.” Đám đàn ông cười tà dâm đãng và bắt đầu cởi quần.
“Không, đừng.
.
.
.
.
.” Tiêu Mỹ Lệ sợ tới mức run lẩy bẩy, mất khống chế mà hét rầm lên, “Buông tôi ra, buông tôi ra!” “Mẹ, mẹ!” Cậu tuổi còn nhỏ nên vội vàng gọi mẹ, mặc dù không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mẹ sợ hãi như vậy, cậu nghĩ nhất định là rất không tốt, chuyện rất kinh khủng.
“Buông cô ta ra.” Lưu Viên Viên mở miệng, nên hai gã đàn ông buông tay.
Được giải thoát thì cô ấy lập tức xông tới, ôm lấy con trai và ôm cậu vào trong ngực thật chặt, “Con trai, còn đau không?” “Mẹ, không đau, chúng ta đi mau đi, đi tìm cha.” Tiểu Bác Hải ôm cổ của mẹ thật chặt, và nói.
“.
.
.
.
.
.” Ôm con trai, cô ấy chỉ có thể rơi lệ, mà không dám nói cho con trai biết, bọn họ không thể đi.
“Mẹ, chúng ta đi tìm cha đi, cha sẽ giúp chúng ta.” Tiểu Bác Hải vẫn nhất quyết không tha.
Ba! Lại một cái tát nữa lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu.
“Đồ con hoang, không cho phép mày gọi Vũ Bằng là cha, ông ta không phải là cha mày.” “Oa oa.
.
.
.
.
.” Cậu tựa vào trong ngực mẹ lên tiếng gào khóc, khuôn mặt rất đau, và trong lòng cũng rất đau, có loại uất ức mà không giải thích được, nhưng cậu đúng là khó chịu đến muốn khóc.
Tiêu Mỹ Lệ đã không muốn lãng phí nước miếng cầu xin nữa, cô ấy ôm lấy con trai, lui về phía sau nhìn cô ta khóc và nói: “Viên Viên, chị đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, bây giờ có thể đi chưa.” “Đi?” Lưu Viên Viên giống như là nghe được chuyện lạ thế giới, lạnh lùng cười chế giễu, bước tới phía cô ấy, Tiêu Mỹ Lệ theo bản năng ôm con trai lui về phía sau, cuối cùng cũng không còn đường có thể lui, nên Đông Bác Hải bị cô ta kéo qua, Tiêu Mỹ Lệ không dám giành với cô ta vì sợ lôi kéo sẽ hại đến con trai, đây chính là mạng sống của cô ấy, “Lưu Viên Viên, đến cùng là chị muốn tôi làm gì? Mới bằng lòng bỏ qua cho mẹ con chúng tôi, tôi cũng đã quyết định mang con trai rời đi rồi, chẳng lẽ chị muốn đuổi cùng giết tận thì mới yên lòng sao?” “Tiêu Mỹ Lệ, thật đúng là đã để cho mày nói đúng, tao thật sự hận không thể giết chết mày.” Cô ta đưa tiểu Bác Hải vừa khóc vừa ầm ĩ cho người của mình, với âm khí bức người mà đến gần cô ấy, sau đó kẹp cổ của cô ấy, Tiêu Mỹ Lệ không dám phản kháng, cô ấy sợ cô ta tổn thương đến con trai của mình, nên chỉ có thể yên lặng tiếp nhận, hô hấp càng ngày càng mỏng.
“Ha ha ha!” Đột nhiên cô ta buông lỏng ta, điên cuồng cười hai tiếng, “Tao đã nói rồi, giết người là phạm pháp, tao mới không có ngốc như vậy, giết chết mày sẽ đền mạng đó.” “Khụ khụ.” Tiêu Mỹ Lệ đỏ mặt tía tai mà cúi đầu ho khan hai tiếng, đợi đến lúc cô ấy ngẩng đầu lên lần nữa, thì trước mắt lại một cái dao sáng loáng, để ở trên cổ của con trai cô ấy.
“Tiểu Hải.
.
.
.
.
.” Cô ấy kích động muốn xông qua, nhưng đã bị Lưu Viên Viên cản lại, “Muốn cứu con trai mày?” “Viên Viên, tôi cầu xin chị đừng có làm thương tổn nó, nó vẫn chỉ là một đứa bé, bỏ qua cho nó đi.” Tiêu Mỹ Lệ quá sợ hãi mà nước mắt nhỏ xuống dưới từng giọt, đôi tay nắm chặt cánh tay của Lưu Viên Viên.
“Có thể bỏ qua cho nó, vậy phải xem mày có nguyện ý cứu nó hay không.” Lưu Viên Viên liếc mắt nhìn cậu bé đang khóc, cười lạnh và nói.
“Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.
.
.
.
.
.
Chỉ cần chị có thể thả con trai tôi, cái gì tôi cũng nguyện ý.” Cô ấy vội vàng gật đầu, vì con trai cái gì cô ấy cũng có thể làm.
Lưu Viên Viên liếc mắt nhìn gã đàn ông đang đắm đuối, mày liễu khẽ nhăn, chanh chua mà chế giễu: “Không phải là mày thích hầu hạ đàn ông sao, hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày.” “Không, Viên Viên, tôi cầu xin chị đừng làm nhục tôi như vậy được không?” Cô ấy cầu xin, lại đổi lấy một cái tát vô tình của cô ta.
“Tiêu Mỹ Lệ, lúc mày làm tao nhục nhã, sao lại không nghĩ qua mình cũng sẽ có ngày hôm nay?” “Tôi không có làm nhục chị.
.
.
.
.
.
Tôi cũng không muốn đâu!” Tình yêu là không có nguyên tắc gì cả, Tiêu Mỹ Lệ thừa nhận là mình thật sự không nên yêu chồng của bạn tốt, nhưng cô cũng không muốn, cô ta không biết, chồng của cô ta chính là ngừơi yêu đầu tiên của cô, bọn họ không phải là vì tình cảm không hợp mà tách ra, mà là lạc ở trong biển người mênh mông, nhưng ông trời rủ lòng thương xót, đã cho bọn họ gặp lại nhau, mặc dù anh ấy đã có vợ, nhưng anh ấy không thương vợ của mình, mà cô cũng không muốn tham gia vào cuộc sống của bọn họ, nhưng khi anh uống rượu say đã ở trong lòng cô khóc mà nói anh thật sự không vui vẻ, rất nhớ rất nhớ cô thì cô đã mềm lòng, yêu đến mức không thể ngừng lại, không cách nào tự kềm chế, đoạn tình yêu này cô vẫn luôn tiến hành cẩn thận, nhưng cho dù cẩn thận đến mức nào, thì cái thế giới này cũng không có tường không bị gió lùa.
(tức là giấy không gói được lửa) “Tiêu Mỹ Lệ tao không có kiên nhẫn dây dưa với mày, cho mày năm phút đồng hồ, nếu mày không ra quyết định, thì tao chỉ có thể thương tổn tiểu nghiệt chủng của mày thôi.” Lưu Viên Viên hiển nhiên là đã mất đi kiên nhẫn cuối cùng, đẩy bàn tay cô ấy cầm cánh tay của cô ta ra.
Thời gian trôi qua từng phút một, mà tiểu Bác Hải lại đang khóc khổ sở.
.
.
.
.
.
Mỗi một tiếng khóc của con trai đều giống như đang cắt thịt trên người cô ấy, từng tế bào, từng lỗ chân lông đều đang đau đớn, cô ấy thương con như vậy, sao có thể nhẫn tâm để cho con bị thương tổn.
Cô thút thít mà cởi quần áo, mỗi lần cởi một cái, cô đều hận sao ngựa không đá mình chết đi, như vậy cũng không cần đối mặt với lăng nhục sống không bằng chết như vậy.
Cô ấy nhắm mắt lại, cuối cùng cũng cởi hết của mình, mấy gã đàn ông chen lấn mà leo lên.
.
.
.
.
.
Rốt cuộc cái gã ôm tiểu Bác Hải cũng không nhịn được mà ném cậu qua một bên, cậu bé bị ném trên mặt đất khóc đến nước mắt cũng khô luôn, ánh mắt của cậu sưng đỏ nhăn lại tìm mẹ, và khàn giọng kêu: “Mẹ.
.
.
.
.
.” Cậu thấy một đám người cưỡi trên người mẹ, mẹ nhắm mắt lại thật chặt, giống như là đứa con nít không có tức giận, để mặc cho bọn họ bắt nạt, cậu rất muốn xông lên bảo vệ mẹ, nhưng đã bị ngừơi phụ nữ xấu bắt lại, “Thấy không, mẹ mày là gái điếm, là tiện nhân.” “Mẹ, mẹ.
.
.
.
.
.” Cậu không biết cái gì gọi gái điếm , tiện nhân, nhưng cậu có thể nhìn thấy bọn họ đang ức hiếp mẹ.
“Mẹ, mẹ.
.
.
.
.
.” Mặc kệ cậu kêu thế nào, mẹ vẫn không để ý tới cậu, cậu càng tuyệt vọng, càng đau đớn hơn mà hô to.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Mẹ.” “Tổng giám đốc, anh đã tỉnh?” Xe mới vừa chạy đến bệnh viện, thì An Sâm vui mừng vì nghe thấy anh nói chuyện, cám ơn trời đất, tổng giám đốc còn chưa chết.