“Vô Song.” “Thầy Uông Dương.” Hai người cũng giật mình mà nhìn đối phương, càng làm cho Vô Song kinh ngạc chính là cô gái tựa vào trong ngực anh ấy, và anh ấy ôm chặt, không phải là ai khác, chính là Vương Lôi Lôi, cô ngẩng đầu nhìn Đông Bác Hải, chỉ thấy anh bình thản, bộ dạng lạnh lùng ra vẻ việc không liên quan đến mình.
“Thầy Uông, vị này là?” Cô cũng giả bộ hồ đồ, cười ha hả nhìn về phía Vương Lôi Lôi như chim nhỏ nép vào người.
“Bạn gái của tôi, tên Lôi Lôi.” Uông Dương hào phóng mà giới thiệu, sau đó nhàn nhạt liếc mắt về phía Đông Bác Hải, rồi nhìn cô gái ở trong ngực, hình như là cô ấy thật sự không nhớ anh ta, ánh mắt chưa từng chạm đến anh ta một giây, anh chậm rãi thở dài một hơi, lần này anh không cần lo lắng nữa.
“A.” Nhìn chằm chằm vào Vương Lôi Lôi khác thường, Vô Song cau chân mày, rồi đưa tay thử dò xét nói: “Xin chào, tôi tên Chúc Vô Song.
Nhìn Vô Song bàn tay duỗi ra, Vương Lôi Lôi theo bản năng sợ tới mức co lại ở trong ngực Uông Dương, cô ta cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng cô ta chính là rất sợ cô.
“Cô ấy sao vậy?” Vô Song không nhịn được mà hỏi thẳng.
“Hai tháng trước Lôi Lôi bị tai nạn xe cộ, đầu của cô ấy bị thương, và bác sĩ nói trên tinh thần cô ấy có một chút bất thường.” Uông Dương vẫn là nét mặt mỉm cười, không phải là anh ta cười khổ, mà là chân thành phát ra từ trong lòng.
“A, xin lỗi tôi không biết.” Tha thứ vì cô ta mất trí nhớ mà.
“Không sao.” Uông Dương lắc đầu một cái, cô gái ở trong ngực kéo y phục của anh ấy, và nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.” “Không phải em nói em muốn ăn thịt bò bít tết sao?” “Không muốn ăn nữa.” Cô ta đang sợ.
“Vậy cũng được!” Uông Dương cưng chiều mà vén sợi tóc rớt xuống giúp cô ta, ôm cô ta chuẩn bị xoay người rời đi, Vô Song vội vàng mở miệng, “Đứa bé đâu?” Cô cũng là đột nhiên nhớ tới chuyện cô ta mang bầu.
Uông Dương giật mình một chút, mỉm cười và nói: “Đứa bé không giữ được.
.
.
.
.
.” Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu nhìn bàn tay Đông Bác Hải đang nắm chặt bả vai của Vô Song, cùng là đàn ông, anh tự nhiên có thể hiểu rõ anh ấy quan tâm cô ấy đến mức nào.
Vì áy náy muốn chuộc tội, nên Uông Dương mở miệng thấp giọng nói, “Vô Song, tôi thay Lôi Lôi nhận lỗi với cô, cô ấy đã làm phiền cô, còn có đứa nhỏ trong bụng cô ấy là của tôi.” “Anh?” Vô Song khiếp sợ không thôi, không nói đến Uông Dương biết bọn họ quen biết, đã nói anh ta thừa nhận đứa nhỏ trong bụng Vương Lôi Lôi là của anh ta, thì đủ để cô khó có thể tiêu hóa rồi, tại sao có thể là anh ta chứ, không phải cô ta vẫn luôn là tình nhân của Đông Bác Hải sao.
“Tôi và Lôi Lôi từ nhỏ chính là thanh mai trúc mã, lớn lên thì cũng luôn cùng nhau, mặc dù tôi không rõ vì sao cô ấy lại.
.
.
.
.
.
ở cùng với chồng cô, nhưng đứa bé trong bụng của cô ấy đích xác là của tôi.” “Ách.
.
.
.
.
.” Không thể tưởng tượng nổi mà, Vô Song hóa đá đến mức không thốt nên lời.
“Đi thôi!” Vương Lôi Lôi ở bên cạnh thúc giục, đứng chung một chỗ với bọn họ cả người cô ta đều không thoải mái.
“Hai vị, hẹn gặp lại.” Không lay chuyển được cô ta, nên Uông Dương chỉ có thể thuận theo ý của cô ta, xoay người mang cô ta rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của bọn họ hoàn toàn biến mất, thì Đông Bác Hải mới đụng cánh tay của Vô Song một cái, và giọng nói rất lạnh: “Cô ta đi tìm em, tại sao em không nói cho anh biết, lại còn gán cho anh tội làm loạn?” Vô Song cứng họng mà nhìn anh một cái, sau đó có chút chột dạ mà rũ rèm mắt xuống.
“Trả lời anh.” Anh ôm chặt lấy cô không để cho cô đi, anh nhướng đầu mày và cúi đầu lại gần cô, và cùng nghe thấy hơi thở của nhau.
“Không phải kêu đói sao, đi thôi!” Cô đổi chủ đề.
Nhưng anh cũng không dễ dàng buông tha cô, mà cất cao âm lượng: “Trả lời anh, cô ta tìm em nói cái gì, mà lại khiến cho em giận anh như vậy? “Không phải là anh đã biết rồi sao?” Mới vừa rồi giải thích của Uông Dương còn chưa đủ rõ ràng sao? Cô ta tìm cô nói rằng cô ta nghi ngờ đứa nhỏ là của chồng cô, ép cô thoái vị.
“Cô ta nói gì em cũng tin, còn anh nói cái gì em cũng không tin, em tình nguyện tin tưởng người khác, cũng không tin tưởng chồng em?” Chiều cao một mét chín giống như toà núi băng cảm giác bị áp bức cực mạnh, chặn cô, Vô Song cảm giác không khí có chút mỏng manh, ngực rất khó chịu, cô ta là tình nhân của anh, mang thai con của anh là rất bình thường, muốn cô làm thế nào mà tin tưởng anh chứ.
Không phải là cô không tin tưởng anh, là anh luôn gạt cô kim ốc tàng kiều (nạp thiếp), anh còn không biết xấu hổ mà chất vấn cô tin người ngoài, cũng không tin anh.
Buồn cười, thật sự là buồn cười! Vô Song muốn thoát khỏi bàn tay siết chặt của anh, nhưng mà tránh không được nên có chút nổi giận.
“Em không muốn cãi nhau với anh.” Trước mặt mọi người mà gây gổ thì rất hạ thấp thân phận.
“Anh ở trong lòng của em, rốt cuộc có một chút độ tin cậy nào hay không?” Anh trầm giọng, khuôn mặt tuấn tú chua xót rất bi thương.
“Em không biết.” “Cái gì gọi là không biết?” Anh tức giận, trên mặt loé lên tia âm u bén nhọn.
“Không biết là không biết.” Vô Song bị anh ép hỏi nên bực mình lên tiếng.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của hai người đều là toé lửa, ai cũng không chịu khuất phục ai.
Người đi ngang qua đều quăng tới ánh mắt tò mò.
.
.
.
.
.
“Ăn cơm thôi.” Cuối cùng vẫn là Đông Bác Hải nhượng bộ, ôm chặt cô bứơc vào nhà hàng, đã quyết định bắt đầu lần nữa, thì sẽ phải bỏ qua tất cả không vui trước kia.
Mất tín nhiệm, thì phải nỗ lực tìm trở về! “Tự em đi.” Cô không thích thân mật thắm thiết ở nơi công cộng, huống chi hiện tại cô vẫn còn đang nổi giận.
“Đông phu nhân, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, có thể đem chuyện không vui cũng bỏ qua đựơc không?” “Xin lỗi, tâm tình của em cũng không tốt như anh.” Nói thật dễ dàng.
“Anh không ngại đem tâm tình tốt của anh chia cho em một nửa.” Bộ dáng anh cợt nhã, khiến Vô Song không khỏi nhớ tới đêm đó con trai lệ rơi đầy mặt và lời nói của con, con nói: mẹ, nếu như có thể con hi vọng mẹ đem tình yêu đối với con chia cho cha một nửa.
Yêu và vui vẻ thật sự có thể chia sao? Vô Song tự hỏi ở trong lòng mình.
“Tam thiếu gia, mời vào bên trong.” Người hầu bàn đi tới, cung kính làm một tư thế ‘ mời ’.
“Đi thôi.” Anh ôm Vô Song đi tới phòng VIP, Vô Song lấy lại tinh thần nhìn anh, “Anh đã sớm sắp xếp?” “Ừ.” Anh gật đầu.
“Vậy tương lai anh cũng đã kế hoạch xong rồi?” Anh không phát hiện bi thương ở đáy mắt của Vô Song, mà còn rất hưng phấn giải thích cho cô: “Ừ, anh muốn trên bãi cỏ nhà của chúng ta xây một sân đá banh, chờ sau khi em gả cho anh, thì em ở nhà sanh con, sinh cho anh một đội banh.” Suy nghĩ một chút về các đứa con sau này, thì Đông Bác Hải vui vẻ đến tỏa bong bóng.
“Thế nào, em đối với hoạch định này của anh hài lòng không?” “Hài lòng, cực kỳ hài lòng.” Vô Song cười lạnh, chợt con mắt sắc trầm xuống: “Nguyện vọng của tam thiếu gia to lớn như vậy, e rằng chỉ có heo mẹ mới có thể thỏa mãn anh.” “Đông phu nhân, chẳng lẽ em không muốn trong nhà náo nhiệt một chút sao?” Náo nhiệt? Dĩ nhiên là cô hi vọng trong nhà càng náo nhiệt càng tốt.
Chỉ là anh không biết khi đứng nói chuyện cũng đau lưng, chưa kể đến đau đớn khi sinh, mang thai còn phải mất mười tháng, suy nghĩ đều thấy đây là một sự hành hạ.