Dịch: Nhị GiaChỉ Dao thấy vậy giật nảy mình, nàng theo bản năng chạy về phía Hạ Thất Nguyệt, ôm lấy nàng ta, nhảy ra khỏi vòng vây của đám cương thi.
Cẩn thận đặt nàng ta xuống bên cạnh, Chỉ Dao lấy ra một pháp trận phòng ngự từ trong nhẫn trữ vật, kích hoạt rồi đặt bên cạnh nàng ta.
Nàng vừa rồi nhìn thấy, một chưởng đó của cương thi không chỉ làm bị thương nữ chính, còn cào vào lưng nàng ta mấy vết, như vậy là đã bị truyền nhiễm độc cương thi rồi.
Nàng ta hiện tại phải giải độc trước đã.
Lúc này, Chu Tước cũng đã phát hiện ra chủ nhân của mình bị thương, lo lắng bay lại ngay, rồi lại không biết làm sao, chỉ có thể đi vòng quanh nàng ta.
“Đa tạ.
” Hạ Thất Nguyệt nén nhịn đau mở miệng cảm tạ, lấy ra Giải Độc đan nuốt xuống, sau đó nhắm mắt ngồi tĩnh toạ.
Chỉ Dao cũng không trông chừng nữa, nàng dùng mấy viên Hồi Linh đan xong liền tiếp tục xông vào đám cương thi.
Đám cương thi di chuyển tương đối chậm chạp, tuy còn chưa có linh trí nhưng lại rất biết phối hợp với nhau.
Nghĩ đến khi nãy nghe thấy tiếng sáo, tâm của Chỉ Dao trầm xuống, cũng không biết rốt cuộc là ai đang khống chế đám cương thi này đây! !.
.
Cách sơn động vài dặm, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang ngồi khoanh chân, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm gì đó.
Mà trước mặt hắn là một chiếc thủy kính, bên trong chính là hình ảnh mấy người Chỉ Dao trong sơn động.
“Hừ, một đám bạch cương vô dụng, đến hai tiểu nha đầu cũng không đối phó được.
” Trong tiềm thức của tu sĩ trẻ này đang lơ lửng một tàn hồn, tàn hồn có chút bất mãn nói.
“Sư tôn, hai nữ tu này lực chiến bất phàm, muốn bắt được bọn chúng, e rằng cũng phải tốn chút công phu.
” Thần thức của Phương Tử Hư bay vào tiềm thức, nhỏ giọng giải thích với tàn hồn.
Hắn vốn là một kẻ Tán tu không có linh căn, mấy năm trước đi qua đây, nhặt được một viên hồn châu, trong đó là tàn hồn của một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ.
Sau đó hắn bái tàn hồn đó làm sư phụ, học được thuật khống chế cương thi, đến nay đã lên Trúc Cơ kỳ, có thể sử dụng bạch cương rồi.
“Thôi thôi, bọn chúng thực lực càng mạnh, khi chế luyện thành cương thi uy lực sẽ càng lớn, con bỏ thêm chút công sức đi.
” Âm thanh của sư tôn truyền ra từ tiềm thức, cắt đứt dòng hồi tưởng của Phương Tử Hư.
“Đệ tử tuân mệnh!” Phương Tử Hư nghe theo, rồi rút thần thức ra khỏi tiềm thức của mình.
Ngụy Tử Việt nhìn hắn rời đi, có chút bất lực lắc lắc đầu, nếu không phải hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác, sao lại có thể chọn một tên phế vật như vậy làm đệ tử chứ?Nghĩ đến những gì từng có, Ngụy Tử Việt tức đến nỗi đau lồng ngực.
Ban đầu, khi hắn hoàn thành xong nghi thức dưỡng thi liền rời đi, bắt đầu tự tu luyện, định đợi đến khi cương thi cấp cao hơn một chút mới quay lại làm khế ước.
Không ngờ, trong quá trình tu luyện hắn lại lọt vào một tầng không gian, đi đến một thế giới ở Thương Cung, một lần bước vào liền ở lại đó vài trăm năm.
Cho đến khi thăng lên Nguyên Anh kỳ, hắn mới quay về được đại lục Thần Phong, cấp tốc quay lại nơi này, định lập cho xong khế ước với Quách Thư Di.
Chính là đáng chết ở chỗ, hắn lại một lần nữa đụng phải cái tên Kiếm Diệc Sơ, cuối cùng lại bị y chém chết ở đây.
Cũng may trong quá trình tu luyện hắn đã đoạt được một viên hồn châu, liền cẩn thận đem một tàn hồn bỏ vào trong đó, mới tránh được kiếp nạn hồn phi phách tán này.
Nghĩ đến Kiếm Diệc Sơ, Ngụy Tử Việt hận đến nỗi nghiến răng, kẻ đó chính là khắc tinh của hắn a.
Vì vậy, hắn đời này hận nhất kiếm tu, nhìn thấy nha đầu trong sơn động kia, trong lòng hắn cực kì khó chịu, bèn quyết định đem bọn chúng luyện chế thành cương thi.
Mà đứa còn lại, chỉ là tiện tay mà thôi.
“Hừ.
” Ngụy Tử Việt lạnh lùng hừ một tiếng, hắn cũng không quan tâm tình hình trong sơn động nữa, chỉ là một kẻ Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, chuyện bạch cương bắt được nó chỉ là vấn đề thời gian.
Kết cục sớm đã được định rồi.
.
Danh Sách Chương: