Dịch: Nhị GiaChỉ Dao lập tức truyền âm cho ba người: “Đợi lát nữa ta sẽ sử dụng kiếm phù ngăn chặn hắn ta một lát, đến lúc đó chúng ta lập tức ngồi lên Linh Chu của Thất Nguyệt chạy trốn, trước tiên cứ chạy về phía biển đã!Mấy người nghe vậy, toàn thân căng thẳng, dù sao bọn họ chỉ trong chốc nữa sắp phải chạy trốn dưới con mắt của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ a.
Mà Lý Kì lúc này vẫn chưa phát hiện ra kế hoạch của bọn họ, lão vẫn đang chìm đắm trong những lời lẽ châm chọc của Viêm Ma, còn đang bừng bừng nộ khí nhìn chằm chằm Viêm Ma.
“Thôi vậy, nếu như ngươi không đồng ý bái bản quân làm vi sư, vậy thì bản quân cũng không nhúng tay vào nữa.
” Viêm ma nói xong liền đứng nhàn nhã một bên xem kịch hay.
“Hừ! Xem như ngươi thức thời!” Lý Kì thấy Viêm Ma không định nhúng tay vào, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhìn Tư Nhược Trần, nhe răng cười.
“Chịu chết đi!” Lý Kì nói rồi lại một chưởng đánh về phía Tư Nhược Trần.
Trong mắt lão, mấy người này chỉ cần một chưởng của mình liền có thể giải quyết xong.
Chỉ Dao thấy vậy, lập tức kích hoạt kiếm phù ném về phía Lý Kì.
Tức thì, một đạo kiếm ý mang ý cảnh thuộc tính Kim chém về phía Lý Kì, trực tiếp đánh lão bay ra xa, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Uy lực cực lớn của kiếm đạo mang theo ý cảnh kiếm ý này cũng ảnh hưởng đến mấy người Chỉ Dao, mặc dù đã tránh ra xa nhưng vẫn bị thương nhẹ, nhưng trước mắt mọi người cũng không lo được những chuyện đó nữa.
Mọi người nhanh chóng nhảy lên Linh Chu của Hạ Thất Nguyệt, Linh Chu “vút” một tiếng bay đi thật xa.
Viêm Ma vừa mới né được đạo kiếm ý mang theo ý cảnh kia, quay đầu lại liền nhìn thấy một màn này, lão chậc lưỡi, thế mà lại để bọn chúng chạy mất rồi.
Vừa nghĩ đến đạo kiếm ý mang theo ý cảnh thuộc Hóa Thần kỳ khi nãy, mắt Viêm Ma xẹt qua một tia âm u, gia cảnh của tiểu nha đầu này không đơn giản.
Mà Lý Kì lúc này sau khi bị đạo kiếm ý mang theo ý cảnh kia đả thương đã nhanh nhẹn dùng đan dược, sau đó liền đứng dậy đuổi theo mấy người Chỉ Dao.
Nghĩ đến bản thân bị mấy tên tiểu bối đánh cho chật vật, Lý Kì bùng lên sát ý trong lòng.
“Đại Mao!” Thấy Lý Kì đuổi theo rồi, Viêm Ma liền thu Đại Mao lại, cũng đuổi theo, dự định cùng đến xem náo nhiệt! ! ! Mà lúc này trên Linh Chu, mấy người Chỉ Dao đang nắm bắt thời gian hồi phục thương thế, bởi vì không biết bao lâu thì đối phương sẽ đuổi kịp.
Hạ Thất Nguyệt lại lần nữa cho thêm linh thạch vào Linh Chu, trong lòng đầy căng thẳng.
Đây là nguy hiểm lớn nhất nàng từng gặp kể từ khi tu luyện đến nay.
Nàng lập tức lấy ra một bùa truyền tin, nói rõ sự tình với sư tôn rồi phát đi.
Lúc đầu khi nàng ra ngoài tu luyện, sư tôn từng nói rằng người sau đó cũng sẽ đến khu vực xung quanh Loạn Ma Hải.
Cũng không biết liệu có đến kịp hay không!“Đến rồi!” Chỉ Dao đứng dậy nhìn về một điểm đen, trầm giọng nói.
Mọi người nghe vậy cả kinh, nhìn về phía sau, quả nhiên thấy một chấm đen cách Linh Chu càng ngày càng gần.
“Liệu có thể nhanh hơn nữa không?” Diệp Vô Lạc hỏi Hạ Thất Nguyệt.
“Được!” Hạ Thất Nguyệt gật gật đầu, lại cho thêm vài viên linh thạch cực phẩm ngàn năm, tốc độ của Linh Chu lại nhanh hơn một chút.
Chỉ Dao cũng lấy trong nhẫn trữ vật ra vài vạn viên linh thạch cực phẩm, bỏ toàn bộ vào hốc, như vậy có thể tiếp tục phi hành một khoảng thời gian nữa.
Nhưng chạy trốn như vậy cũng không phải kế sách vẹn toàn, dù sao đối phương cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, muốn cắt đuôi hắn là hoàn toàn không thể.
Việc bọn họ phải đối chọi với hắn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Không khí căng thẳng bao trùm, nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ, mọi người liên thủ còn có khả năng liều một phen.
Nhưng đối phương lại là Nguyên Anh kỳ, dù chỉ cao hơn Kim Đan kỳ một bậc, nhưng sự khác biệt ấy, lại không phải là khoảng cách mà cách biệt giữa Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ có thể bì được.
Sự tàn nhẫn của khoảng cách tu vi lúc này quấn quanh bọn họ, e rằng chỉ có thể nghĩ cách khác!.
Danh Sách Chương: