Dịch: Nhị GiaTư Nhược Trần nghĩ rồi liền vung tay chém xuống một đao, kẻ này chẳng qua chỉ là một cái gối thêu hoa, tuy có tu vi của Trúc Cơ Kỳ nhưng lại chẳng có thực lực nên có của Trúc Cơ! !.
.
“A!” Tên tùy tùng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, gục xuống.
Hạ Thất Nguyệt bình tĩnh thu hồi Thất Luyện rồi đi về một bên ngồi xuống dùng đan dược để khôi phục thương thế.
Tư Nhược Trần thấy mọi người đều đã kết thúc, cũng không kéo dài thêm nữa, một đạo đao ý chém ra.
Lý Ngọc định tránh, nhưng hắn hiện tại chân đã mềm nhũn, căn bản không chạy được.
Tùy tùng của hắn đều đã chết rồi, tiếp theo chính là hắn.
“Phụt!”Đao ý trực tiếp chém lên cánh tay Lý Ngọc cầm pháp khí, nhất thời máu tươi đầm đìa.
“A! Đau!” Lý Ngọc ôm lấy cánh tay bị chặt mất, đau đến nỗi lăn lộn trên nền đất.
Tư Nhược Trần thấy vậy, cau đầu mày, một tu sĩ mà lại có những hành động như vậy, thật là mất mặt.
Đang định bồi thêm một đao, Lý Ngọc đột nhiên quỳ trên mặt đất, nhìn Tư Nhược Trần mà cầu xin: “Ta sai rồi, ngươi tha cho ta một mạng.
Về sau ta nhất định sẽ không dám nữa.
”“Nga?” Tư Nhược Trần nhếch khóe miệng, châm chọc: “Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn buông tha sao?”“Ta! ta sẽ làm vậy, ta sẽ làm vậy, ta nhất định sẽ làm vậy.
” Lý Ngọc vừa nói vừa dập đầu.
Hắn thực sự sợ rồi, sợ rằng bản thân mình cứ thế mà chết, Lý gia có quyền có thế, hắn còn chưa hưởng thụ đủ đâu.
Chỉ cần hắn thoát khỏi đây, nhất định sẽ không tha cho đám tiện nhân này, nỗi nhục ngày hôm nay hắn phải chịu, ngày sau nhất định sẽ trả lại bọn họ gấp bội.
“Xuy, diễn cũng giống đấy.
” Tư Nhược Trần âm trầm nở nụ cười tà mị.
Chỉ Dao đứng một bên xem, chau chau mày, sao lại nhiều lời như vậy chứ, trực tiếp giải quyết là xong, kéo dài thời gian như vậy e rằng sẽ có biến số.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng vô cùng coi khinh Lý Ngọc.
Khi trước thấy “vai diễn” của hắn xuất hiện như vậy nàng còn tưởng tuy hắn là một tên không ra gì nhưng dù sao cũng là một nhân vật, không ngờ hắn vì mạng sống mà lại trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.
Lưng của một tu sĩ một khi đã cong rồi, thì đời này sẽ chẳng thể nào thẳng được nữa, con đường tu tiên xem như là vô vọng.
Bất quá nhìn bộ dáng của hắn, cũng không tính là theo đuổi nghiệp tu tiên, e rằng cũng chỉ là ăn chơi chờ chết.
“Ngươi không thể giết ta! Ta là dòng chính của Lý gia ở Ninh Hư thành, ngươi giết ta rồi cả Lý gia sẽ không tha cho ngươi đâu!” Lý Ngọc thấy Tư Nhược Trần không hề có ý định tha cho mình, hung tợn lớn tiếng uy hiếp! ! ! Lời thoại này nghe quen quá nhỉ! Nghĩ đến những người mình từng giết, Chỉ Dao có chút buồn cười, những kẻ phú nhị đại này đều thích đem gia tộc ra để uy hiếp người khác a?“Ha, ít nhất thì ta cũng sống nhiều hơn ngươi vài ngày, vậy cũng đáng rồi!” Tư Nhược Trần châm chọc nói, cũng không muốn nghe hắn nhiều lời nữa, một đao chém xuống kết liễu hắn.
Đầu của Lý Ngọc bị chém đứt, lăn ra rõ xa mới dừng lại, đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Chỉ Dao thấy hắn cuối cùng cũng chết rồi, cơ thể căng cứng nãy giờ mới được thả lỏng, nàng khi nãy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng lỡ đâu có một thần hồn Nguyên Anh nhảy ra, dù sao cũng đã từng gặp, ít nhiều vẫn còn chút bóng ma tâm lý.
Nhưng không ngờ rằng, người này thế mà lại bị giết dễ dàng như vậy, trên người chẳng có lấy một bảo mệnh phù của trưởng bối.
Nhưng nghĩ lại thì, phế vật bậc này, cũng xác định là không được gia tộc coi trọng, e rằng chỉ là ra vẻ uy phong ở trước mặt người khác mà thôi! ! Tại Lý gia ở Ninh Hư thànhCác đệ tử đang quét dọn Phụng các đột nhiên thấy hồn đăng của Lý gia ngũ công tử bị tắt, bị dọa sợ hết hồn, thế mà lại có người dám động vào dòng chính của Lý gia.
Lập tức không dám chậm trễ, đều chạy đến viện của nhị gia Lý gia.
.
Danh Sách Chương: