Dịch: Nhị GiaMột khắc sau, trên võ trường chỉ còn duy nhất Chỉ Dao đứng đó, còn lại hơn hai mươi người hiện nay đang nằm trên đất, có kẻ lăn lộn, có kẻ hôn mê.
Lúc này những người vây xem cũng rất im lặng, thực sự không ngờ kết quả sẽ như vậy.
Nhưng Chỉ Dao lúc này đang vô cùng khó chịu, cố gắng nhẫn nhịn, nàng hiện nay đã thăng lên kỳ thứ mười, còn thiếu chút nữa là thăng lên kỳ Bồi Nguyên rồi.
Nhưng cơ thể nàng không phải là từng bước từng bước tráng kiện, cũng không ngâm dược liệu, vì vậy căn bản không thể chống đỡ nổi sự gia tăng của tu vi.
“Phụt.
” Chỉ Dao phun mạnh ra một ngụm máu lớn, cả cơ thể trướng lên, như một quả bóng bay sắp nổ.
Nam Cung Triệt đứng bật dậy, thoắt cái đã đến bên cạnh Chỉ Dao, hắn truyền huyền khí vào cơ thể nàng, giúp nàng trấn an khí huyết bên trong.
Dần dần nhờ có sự khống chế của Nam Cung Triệt, huyết châu mới không sản sinh ra khí huyết nữa, nó ngoan ngoãn ở trong tiềm thức không dám động đậy.
Cảm nhận được sự tức giận của nguồn huyền khí từ bên ngoài, huyết châu có chút ấm ức, chủ nhân không phải đang rất cần khí huyết hay sao? Sao người này lại hung dữ với nó chứ?Chỉ Dao lúc này cũng không kiên trì được nữa, nàng ngã vào lòng Nam Cung Triệt.
“Chỉ Dao!” A Kha thấy cuộc đấu kết thúc, Chỉ Dao lại hôn mê bất tỉnh, vội vàng chạy vào trong võ trường.
“Thần y, Chỉ Dao làm sao thế?” A Kha lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là mệt quá mà thôi.
” Nam Cung Triệt cũng không muốn giải thích nhiều, ôm lấy Chỉ Dao đưa nàng về gian nhà gỗ của mình.
A Kha nghe vậy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn không yên tâm lắm, bèn đi theo.
Lúc này, Mộc Uy cũng đứng lên tuyên bố: “Trận đấu lần này, Dạ Chỉ Dao thắng.
Bởi vì kết quả của lần này hơi đặc biệt, bốn người khác sẽ do các trưởng lão quyết định.
Một tháng sau, sẽ do bọn họ thay mặt bộ lạc Mộc Kỳ chúng ta tham gia tỉ thí với bộ lạc Mộc Lưu!”“Ô!” Đám người lúc này mới náo nhiệt trở lại, tất cả đều bắt đầu bàn tán về cuộc đấu lần này, không ngờ kết quả lại ngoài dự đoán như vậy, một tiểu nha đầu đơn độc đấu lại hơn hai mươi thể sĩ, hơn nữa còn giành phần thắng!Nếu như không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, nói gì bọn họ cũng không tin.
“Mọi người đem chúng về đi, tan đi thôi.
” Mộc Uy phất phất tay với mọi người, rồi sau đó dẫn đầu rời đi.
Còn về Chỉ Dao thì lão không cần lo lắng, có thần y ở đó, không thành vấn đề.
Đám người vây xung quanh lũ lượt đem những thể sĩ trong sân đi, trên đường cười cười nói nói, rất náo nhiệt! ! !.
Cho đến khi trời tối, Chỉ Dao mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Nam Cung Triệt.
“Khụ.
” Chỉ Dao gắng gượng ngồi dậy, rồi đánh giá một lượt gian nhà gỗ.
So với gian của nàng thì tốt hơn nhiều, ít nhất là có nhiều kệ gỗ hơn, bên trong đựng đầy những bình lọ, trên bàn cũng bày mấy chậu hoa cỏ không rõ tên.
“Ngươi tỉnh rồi?” Nam Cũng Triệt nghe thấy tiếng động, liền quay người hỏi nàng: “Nha đầu kia vừa mới rời đi, nói là phải về nhà làm việc.
”“Ân.
” Chỉ Dao gật gật đầu, sau có cảm kích nhìn Nam Cung Triệt: “Cảm ơn ngươi, lại cứu ta thêm một lần.
”Nghĩ đến đoạn thời gian này, Chỉ Dao thở một hơi thật dài trong lòng, tu thể đúng là không dễ dàng mà.
“Sao ngươi lại phải liều mạng như vậy?” Nam Cung Triệt nghĩ đến biểu hiện của nàng hôm nay, có chút hiếu kì hỏi.
“Chỉ cần ta thắng được tỉ thí, đến lúc đó có thể có cơ hội cùng thiếu chủ đến bộ lạc Mộc Hệ, nói không chừng có thể có manh mối quay trở về đại lục Thần Phong.
” Chỉ Dao trầm mặc nói, đây cũng là động lực cổ vũ nàng suốt thời gian vừa qua.
Nàng muốn quay lại, quay lại nơi mà nàng thuộc về.
“Hử, chỉ vì cái này?” Nam Cung Triệt kinh ngạc nhướng nhướng mày.
“Nếu như ngươi muốn rời đi, trực tiếp nói với ta không phải là xong rồi sao?” Nam Cung Triệt bật cười, gõ nhẹ lên trán Chỉ Dao một cái.
“Đúng là đồ ngốc!”.
Danh Sách Chương: