Dịch: Nhị Gia“Hảo hảo, con thật tốt” Mộc Uy lão có chút kích động nhìn Chỉ Dao, giọng nói cũng có chút lắp bắp.
Thực không ngờ lão đã chuẩn bị sẵn tâm thế nhập thổ qui an rồi, hiện nay lại còn có thể thăng cấp như thế.
Có lẽ là lão vẫn còn cơ hội có thể thăng lên Dịch Cân kỳ a.
Những người khác cũng đầy mặt cảm kích mà nhìn Chỉ Dao, bọn họ đều biết cơ duyên lần này là nhờ nàng mà có được.
Chỉ Dao cũng phát hiện ra mọi người đều thăng cấp rồi, vui vẻ gật đầu hài lòng, dù sao thì lực chiến của bọn họ càng mạnh, nàng sẽ càng thi đấu thư thái hơn.
Chỉ là trong lòng có chút khó hiểu, vì sao người ngộ đạo là nàng lại không tăng tu vi? Đều nói người ngộ đạo có thể thăng được liền mấy cấp mà, sao nàng đến đỉnh cấp của của Cố Thể kỳ rồi lại không đột phá được vậy?Bất quá, cũng may là không đột phá, nếu không thì bản thân nàng về sau sẽ gặp không ít phiền toái rồi.
Qua một lúc lâu, cảm xúc của mọi người mới bình ổn lại, tiếp tục chèo thuyền rời đi.
Chính là, Chỉ Dao cảm nhận được rất rõ thái độ của mọi người đối với mình dường như đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Đến vị tộc trưởng kia cũng bắt đầu chủ động kể cho nàng nghe về lịch sử của cuộc tỉ thí này.
“Tỉ thí giữa bộ lạc chúng ta và bộ lạc Mộc Lưu đã duy trì được trên ngàn năm rồi, là do lão tổ tông truyền lại, cũng là một phương thức để mọi người giao lưu tình cảm.
” Mộc Uy vuốt vuốt râu, lão có chút hoài niệm nhìn mặt sông.
“Thực ra, chúng ta và bộ lạc Mộc Lưu là hai bộ lạc huynh đệ, tình cảm rất tốt, mỗi năm đều luân phiên tổ chức đấu hội, mang theo thế hệ thanh niên cùng nhau cọ sát.
”Chỉ Dao nghe vậy có chút bất ngờ, nàng khi trước không hỏi A Kha về nguyên nhân của cuộc tỉ thí này, vì vậy theo bản năng, nàng cứ nghĩ rằng tỉ thí là để phân chia tài nguyên đâu.
Bởi vì ở đại lục Thần Phong chính là như vậy, cuộc chiến giữa các gia tộc nào có vì giao lưu tình cảm bình thường như vậy.
“Chỉ là, mấy tên tiểu tử bây giờ lòng hiếu thắng quá mạnh, chỉ một lòng muốn thắng.
” Mộc Uy nghĩ đến đây liền lắc lắc đầu, hiện nay mọi người đều đã quên mất ý nghĩa ban đầu của cuộc tỉ thí này rồi.
Mấy người bên cạnh không khỏi đỏ mặt xấu hổ, tam trưởng lão mặt càng đỏ bạo, đây chẳng phải là đang nói lão hay sao! ! ! Vài canh giờ sau, trời đã sập tối, mấy người Chỉ Dao cuối cùng cũng đến nơi, bên bờ sông đã có ba người đang đứng đợi.
Đứng giữa là một lão nhân cầm quải trượng, hiển nhiên là tộc trưởng, đứng hai bên là một nam tử trung niên và một nữ tử trung niên.
Ba người này cũng giống như mọi người trong bộ lạc Mộc Kỳ, thân hình cao to cường tráng.
“Ha ha, Mộc Phong lão ca, lâu rồi không gặp.
” Mộc Uy xuống thuyền, nhiệt tình nắm lấy tay lão nhân kia.
“Ha ha, Mộc Uy lão đệ càng ngày càng trẻ ra, đến tu vi cũng tăng lên rồi.
” Mộc Phong cười nắm lấy tay Mộc Uy, hai người đã một năm không gặp rồi.
“Ha ha, may mắn mà thôi!” Mộc Uy vui vẻ cười cùng Mộc Phong đi về phía bộ lạc, những người khác cũng đi theo sau.
Chỉ Dao tản thần thức lướt một vòng bộ lạc Mộc Lưu, bộ lạc này so với bộ lạc Mộc Kỳ cũng sấp sỉ nhau, đều không phải là bộ lạc lớn.
Thậm chí đến kết cấu cũng tương tự nhau, chỉ là người ở đây đều sống trong lều trại mà thôi.
Đến bên ngoài một gian nhà gỗ, Mộc Phong mới dừng bước chân: “Bây giờ trời đã tối rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp đãi mọi người thật tốt.
”“Được, vậy Mộc Phong lão ca cũng sớm quay về nghỉ ngơi đi.
” Mộc Uy gật gật đầu.
Mộc Phong sắp xếp xong liền cùng hai người khác đi rồi.
Mọi người phân chia gian nhà gỗ xong, Chỉ Dao liền về phòng mình, vừa nằm xuống giường liền ngủ.
Hôm nay sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, toàn thân nàng cũng nhẹ nhõm đi không ít, nhưng vẫn là có chút mệt mỏi nên nàng cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
.
Danh Sách Chương: