Dịch: Nhị GiaChỉ Dao nhìn thấy đối phương ngây ra, lập tức lại bồi thêm một quyền đấm vào cằm hắn rồi lại thêm một quyền vào bụng, sau đó vội vã lùi ra xa.
Lúc này A Hổ đã có phản ứng lại, mặt hắn lúc xanh lại đỏ, cơn đau từ bụng và cằm truyền đến khiến hắn tỉnh ra, hắn đã bị nàng đánh rồi.
A Hổ trầm mặt, trừng trừng nhìn Chỉ Dao một cái rồi lại xông lên.
Những người khác lúc này cũng kịp phản ứng lại, cùng lúc xông lên, chẳng qua chỉ là một kẻ ngoại tộc, dựa vào đâu mà hống hách như vậy?A Hổ một quyền thật mạnh đánh đến, Chỉ Dao định tránh nhưng lại bị những người khác ngăn lại đường lui, nàng cứ thế chịu một quyền của A Hổ.
“Hứ, ngươi chẳng phải rất hống hách sao?” A Hổ nhìn thấy nàng đau đớn tóm lấy vai, hắn trào phúng nói.
Chỉ Dao cũng không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, các huynh đệ, chúng ta cùng cho nó nếm mùi đi, khiến nàng ta biết thế nào là có những người không động vào được.
” A Hổ bị phản ứng của Chỉ Dao làm cho tức điên, trực tiếp ngỏ lời mời với huynh đệ của hắn.
“Được!” Những người khác tích cực phản ứng, sau đó cùng xông về phía Chỉ Dao.
Vết thương trên người đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của Chỉ Dao, lúc này nàng đã không còn khả năng né tránh tấn công, bị người khác đánh đến đành lùi lại, lại bị người khác đánh từ phía sau.
Cứ như vậy, Chỉ Dao giống như bao cát bị người ta đánh tới đánh lui.
A Hổ lạnh lùng cười một tiếng, trực tiếp lùi về sau xem, Chỉ Dao lúc này cũng chẳng cần hắn phải ra tay.
“Chỉ Dao! Mau nhận thua đi, mau nhận thua đi mà!” A Kha gấp gáp òa khóc, Chỉ Dao lúc này toàn thân trọng thương, mặt mũi bầm dập, nếu tiếp tục đánh như vậy rất có thể nàng sẽ bị đánh chết.
“Mau nhận thua đi! Mau nhận thua đi!” A Kha vội vàng kêu lên, hi vọng Chỉ Dao có thể lập tức nhận thua, nàng không hiểu, cơ hội rời khỏi bộ lạc lại quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi mạng cũng có thể không cần nữa?Bên tai Chỉ Dao truyền đến âm thanh của A Kha, nàng lúc này đã hơi choáng, không hề có sức phản kháng mà bị người ta trêu đùa.
Nhận thua? Nàng là kiếm tu, trong từ điển của kiếm tu không có hai từ nhận thua.
“Phụt!” Bụng lại bị một quyền đánh đến, Chỉ Dao ngã xuống đất, thần trí có chút không tỉnh táo, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ.
Nam Cung Triệt đứng bật dậy, hắn vừa định xông đến ôm nàng ra ngoài, đột nhiên phát hiện quanh Chỉ Dao có một màn sáng đỏ xuất hiện.
Nam Cung Triệt nheo mắt, đó là cái gì? Nhưng nhìn tiểu nha đầu hiện nay vẫn chưa chịu nhận thua đâu.
Ngồi lại về chỗ của mình, Nam Cung Triệt lại dựa vào ghế xem kịch.
Những người khác lúc này không nhìn thấy ánh sáng đỏ kia, bởi vì thứ bọn họ tu luyện là huyền khí, mà huyết châu là do linh khí và khí huyết mà thành.
Càng ngày càng nhiều khí huyết tản ra, không ngừng hồi phục thương thế của Chỉ dao.
Thần trí của Chỉ Dao cũng dần khôi phục, nhảy một cái đứng dậy, dọa mọi người hoảng sợ.
Một người trước mắt sắp tắt thở rồi, sao đột nhiên lại đứng dậy được.
Chỉ Dao cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn từ huyết châu truyền đến, trong lòng đã định, lại một lần nữa tung quyền cước về phía đám người.
Một quyền được tiếp thêm lực từ khí huyết đánh vào bụng của một nam tử, trực tiếp đánh hắn ta bay ra, ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
“Hít!” Mọi người xung quanh hít một hơi lạnh, sao người này lực chiến lại đột nhiên tăng mạnh như vậy?Những tuyển thủ tham gia trận đấu trên võ trường lúc này chưa kịp phản ứng lại, ngây ra nhìn huynh đệ của mình bị đánh ngất nằm phía xa.
.
Danh Sách Chương: