“Đúng rồi, về sau ngươi dùng tâm một chút, chỉ dẫn bọn họ tu hành.
Đợi ta nhàn rỗi rồi, sẽ luyện chế một ít đan dược, thúc đẩy tốc độ tu hành bọn họ tăng nhanh”.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nói với Yến Hàn.
“Đan dược?”, Yến Hàn hơi sửng sốt, trong nhận thức của hắn, đan dược ở Bách Quốc Chi Địa phần lớn đều là dùng để tăng cường sức khỏe, làm sao có thể trợ giúp trong việc tu hành đây?
“Được rồi, sau này ngươi sẽ biết thôi”, Cố Thiên Mệnh nhận ra sự kinh ngạc trong biểu hiện của Yến Hàn, nhẹ nhàng phất tay, không giải thích.
Bách Quốc Chi Địa được coi là vùng đất cằn cỗi, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Huyền cũng không có lấy một người, rất nhiều hệ thống tu hành đều không hoàn thiện.
Mà Cố Thiên Mệnh có kí ức của kiếp trước, thế nên đều rất thần kỳ trong mắt của Yến Hàn.
Đương nhiên, Yến Hàn không thể hiểu được Cố Thiên Mệnh.
“Vâng”, Yến Hàn tuy rằng có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Yến Hàn không chỉ kính nể và sợ hãi Cố Thiên Mệnh, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn đang nắm chặt một luồng linh hồn bản mệnh, một ý nghĩ thôi đã có thể khống chế sinh tử của hắn ta.
“Ngươi xuống trước đi, đừng để người khác phát hiện ra tung tích”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm nói.
Yến Hàn nghe vậy, cũng không lập tức lui ra, mà cắn chặt răng, dường như đang chần chờ cùng do dự.
“Sao vậy?”, Cố Thiên Mệnh nhận ra thần sắc Yến Hàn thay đổi, hơi nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
“Chủ thượng, ta có một chuyện muốn cầu xin, kính mong chủ thượng cho phép”.
Bỗng nhiên, Yến Hàn khom người về phía Cố Thiên Mệnh hành đại lễ, khẩn thiết thỉnh cầu.
“Ừm?”, từ khi Yến Hàn đi theo hắn, vẫn cần cù chăm chỉ, giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện vặt, chưa bao giờ trịnh trọng như vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh có chút kinh ngạc: “Nói ta nghe coi”.
“Chủ thượng, ta hóa thành oan hồn, bị nhốt trong Kiếm Khư trăm năm, trong lòng vẫn luôn có một chấp niệm, chấp niệm này chính là động lực làm ta sống đến bây giờ”, Yến Hàn khom người cúi đầu kể lại: “Đợi chủ thượng xong việc, khẩn cầu chủ thượng cho ta rời đi một thời gian”.
Trong lúc hoảng hốt, Yến Hàn nghĩ đến khoảnh khắc mình bước vào quỷ đạo, trước mắt hiện ra từng cảnh tượng.
“Có thể nói với ta, ngươi sẽ đi đâu không?”, Cố Thiên Mệnh chăm chú nhìn Yến Hàn, mở miệng hỏi.
“Mạch Dương quốc, tìm một vị cố nhân trăm năm trước chưa từng gặp mặt.
Mặc dù...!ta không biết cố nhân kia có còn sống hay không, nhưng ta muốn đi xem, chấm dứt chấp niệm trong lòng”.
Yến Hàn trầm mặc đôi lát, đôi mắt không khỏi khép lại một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Mạch Dương quốc? Hình như là hoàng triều thượng đẳng của Bách Quốc Chi Địa đúng không?”, Cố Thiên Mệnh nhớ mình đã từng nghe ở đâu đó, hình như cả Bách Quốc Chi Địa cũng chỉ có 2 hoàng triều thượng đẳng, trong đó có Mạch Dương quốc.
“Đúng, chính là hoàng triều thượng đẳng Mạch Dương quốc.
Chờ chủ thượng xong việc, kính mong chủ thượng cho ta rời đi một thời gian”, Yến Hàn cung kính trả lời và khẩn cầu.
“Được”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp ứng.
“Đa tạ chủ thượng”, Yến Hàn cảm kích cúi đầu, sau đó chậm rãi lui về phía sau: “Không quấy rầy chủ thượng nghỉ ngơi nữa”.
Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của Cố Thiên Mệnh, thân ảnh Yến Hàn liền mất biết vào hư không.
Cố Thiên Mệnh nhìn hướng Yến Hàn rời đi, nhẹ nhàng gõ vào bàn, thì thào nhỏ giọng nói: “Xem ra trong lòng hắn cũng cất giấu một ký ức khó quên.
Cũng được, sau này có cơ hội, cùng hắn đi một lần”.
Hiệu quả làm việc và mức độ trung thành của Yến Hàn đều làm cho Cố Thiên Mệnh rất hài lòng, nếu như có cơ hội, đi cùng Yến Hàn một lần cũng không có gì to tát.
Hoàng triều thượng đẳng, bên trong tọa chấn chính là cường giả Địa Huyền đỉnh phong tuyệt thế, mỗi người đều có năng lực bao trùm toàn bộ thiên hạ.
Tuy rằng cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong với cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ chỉ cách màu một sợi dây, nhưng lại giống như thiên lũy, ngăn trở vô số thiên kiêu.
Không chút khoa trương mà nói, cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong có thể không tốn nhiều sức đã có thể đập chết một võ giả Địa Huyền hậu kỳ.
Cũng chính bởi vì như vậy, cường giả Địa Huyền đỉnh phong căn bản không hề xuất hiện, đó là vì cân nhắc sự an ổn của Bách Quốc Chi Địa.
Trăm năm trước, Kiếm tôn một kiếm chém diệt một hoàng triều thịnh thế, chính là hoàng triều thượng đẳng.
Đến lúc này, ba hoàng triều thượng đẳng ở Bách Quốc Chi Địa cũng chỉ còn lại hai, trong đó có Mạch Dương quốc.
Kiếm tôn, thế nhân xưng tụng là Tôn, bởi vì sức mạnh của người đó không phải là thứ mà người của các quốc gia có thể ước lượng, hắn ta đã chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Thiên Huyền trong truyền thuyết.
Một kiếm của hắn ta, liền có thể chém giết cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, tạo ra Kiếm Khư ba ngàn dặm, chấn nhiếp thế gian.
“Bách Quốc Chi Địa, ngay cả một võ giả cảnh giới Thiên Huyền cũng không có, quá mức cằn cỗi rồi.
E rằng...!nơi này có pháp tắc thiên địa”.
Cố Thiên Mệnh khép hai mắt, lẩm bẩm nói: “Mặc dù có ước định thiên địa, vậy thì đã sao? Kiếp này, không ai có thể ngăn cản bước chân của ta.
Người nào chặn đường, chém là được...”
Đêm tối bao phủ toàn bộ mặt đất, phảng phất như cảm giác được sát ý phong mang của Cố Thiên Mệnh, yên tĩnh đến cực điểm..
Danh Sách Chương: