Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ông cụ Cố nhìn những gương mặt quen thuộc của Huyết Xích quân, trầm ngâm một hồi lâu, vận dụng tu vi Địa Huyền của mình, ngửa mặt lên trời hét lớn.

“Vâng!”
Ba vạn đại quân đồng thanh hô, mây đen kinh hãi thương khung tản ra, nhấc lên từng đợt cuồng phong sóng lớn.

Về nhà!
Đây chính là đáp án mà ông cụ Cố đưa cho mỗi một tướng sĩ của Huyết Xích quân, chúng tướng sĩ không cần biết đã xảy ra chuyện gì ở Nam Uyên quốc, chỉ biết tất cả mọi người trước mắt đều bình yên vô sự, vậy là tốt rồi.

Ầm ầm...!
Đại quân xuất hành, mỗi một bước hạ xuống, phảng phất đều làm cho mặt đất run rẩy, uy thế mênh mông.

Trước khi đi, Ông cụ Cố quay đầu nhìn lại hướng Nam Uyên quốc một cái, siết chặt hai tay.

Sau đó liền dẫn mọi người đi về hướng Thiên Phong quốc.

Đi suốt đêm, mọi người cũng không có bất cứ cảm giác mệt mỏi nào, chỉ có suy nghĩ phức tạp nồng đậm.


...!
Thiên Phong quốc, sâu trong hoàng cung.

Một vị thái giám vội vã xông thẳng vào ngự thư phòng, sắc mặt lo lắng như lửa đốt.

“Quân Thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thái giám trực tiếp vọt tới trước người Mạc Tu Ương đang ủ rũ trầm tư trong ngự thư phòng, dập đầu quỳ hai gối xuống đất hô to.

“Chuyện gì?”, Quân Thượng Mạc Tu Ương đáy lòng trầm xuống, hỏi.

“Theo quân cấp báo, đám người Cố lão tướng quân cùng công chúa Vĩnh An toàn bộ đều bình yên rời khỏi Nam Uyên quốc, giờ này đang đi về hướng biên quan phía tây!”
Thái giám hai tay cầm quân báo, gấp gáp vội vàng mở miệng nói.

“Ngươi nói gì? Cố...!Cố lão tướng quân cùng công chúa, toàn bộ đều bình yên vô sự trở về sao?”, Mạc Tu Ương vốn dĩ có chút ngưng trọng, lông mày trong nháy mắt giãn ra, ngược lại có chút kinh hỉ cùng kích động, cảm xúc không tưởng tượng xông lên.

“Quân Thượng, đây là quân báo, bên trong có nội dung cụ thể”, thái giám vội vã đem quân báo trong tay đưa tới trước mặt Mạc Tu Ương, nín thở cúi đầu.

Mạc Tu Ương không nói hai lời, lập tức đứng dậy từ trên long ỷ, mở quân báo ra, từng hàng chữ đập vào mắt.

Quân báo có viết:
Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc hai chân đã khôi phục, tu vi đến cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, chiến đấu với tướng quân Phương Thanh của Nam Uyên quốc, thắng!
Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh luyện thành kiếm ý tiểu thành, lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ chém giết tướng quân Nam Uyên quốc Trác Nguyên Châu cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ.

Trấn quốc nguyên soái Cố Nghị dẫn mọi người ám doanh tới, cùng với tinh nhuệ của Huyết Xích quân, huyết chiến ở Nam Uyên quốc.

Công chúa Vĩnh An liều chết chống đối, thái tử Nam Uyên quốc quyết định thả người!
Vừa đọc xong, Mạc Tu Ương đã hiểu rõ tình hình của đám người Cố gia ở Nam Uyên quốc.

“Hai chân Cố Ưu Mặc lại có thể hồi phục, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ.


Cố gia quả nhiên che giấu thật sâu”, cho dù là với tâm tính của Mạc Tu Ương, cũng không khỏi hoảng sợ tự nói: “Cố gia Cố Thiên Mệnh lại còn lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, vượt cấp mà giế t chết cường giả cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ...”
Mạc Tu Ương tay phải gắt gao nắm lấy quân báo, trợn mắt há hốc miệng, sau đó một khắc liền khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, đem chấn động trong đáy lòng đè nén xuống.

“Chuẩn bị ngựa, trẫm phải tới biên cương, đích thân đi Dịch Tây Quan”.

Mạc Tu Ương nghĩ lại, lập tức mở miệng hạ lệnh.

Sau đó, Mạc Tu Ương liền ngồi lên yên ngựa xa hoa, mang theo một đội ngự lâm quân tinh nhuệ, hướng về biên cương phía Tây Thiên Phong quốc mà đi.

Cùng lúc đó, các quốc gia vốn đến Nam Uyên quốc chúc mừng đều đồng loạt tìm một cái cớ để rời đi.

Bọn họ sợ mình biến thành nơi xả giận của Nam Uyên quốc.

Bởi vậy, các sứ giả cho rằng sớm rời đi là tốt nhất.

Về phần kỳ trân dị bảo mang đến, đương nhiên là không đòi về được nữa, chỉ có thể tự mình than khổ, quay về hoàng triều của mình.

Có điều, chư quốc cũng không phải không có bất kỳ thu hoạch gì.

Ít nhất, bọn họ có thể chứng kiến một màn khó quên, đủ để chấn động toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.

Qua một thời gian, đám người Ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến biên giới phía tây giữa Thiên Phong quốc là Dịch Tây Quan.


Nhìn tường thành uy ngã, chóp mũi ông cụ Cố không khỏi chua xót, ông ấy chưa từng nghĩ tới mình còn có thể sống sót trở về.

Bây giờ nhìn tường thành quen thuộc và mùi hương ở đây, trong lòng gợn lên tầng tầng lớp lớp sóng.

“Cố Nghị của Cố gia mang theo Huyết Xích quân đến, xin mở cửa thành!”
Ông cụ Cố nhìn vô số tướng sĩ đứng trên tường thành, lớn tiếng hô.

Thật lâu sau, không có ai mở miệng đáp lại, bầu không khí có vẻ khá trang nghiêm.

Mà ngay khi Ông cụ Cố định mở miệng một lần nữa, một đạo thân ảnh mặc long bào đột ngột xuất hiện trên tường thành Dịch Tây Quan...!
Sau khi Mạc Tu Ương biết đám người ông cụ Cố bình yên vô sự rời khỏi Nam Uyên quốc, liền đích thân đến Dịch Tây Quan ở biên cương.

Tên tường thành Dịch Tây Quan, thân ảnh Mạc Tu Ương mặc long bào chiếu vào mắt đám người ông cụ Cố và Huyết Xích quân.

Ông ta hoàng uy hiển hách, chỉ liếc mắt qua một cái liền mơ hồ làm cho không khí chung quanh ngưng đọng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK