Trên mặt ông cụ Cố cùng Huyết Xích Quân lúc này đều mang biểu cảm phức tạp, không hiểu nổi tại sao thái tử Nam Uyên quốc lại thả mình rời đi.
Đổi lại là bất kỳ hoàng triều nào gặp phải chuyện này, không phải là nên đuổi cùng giết tận bọn họ để chấn chỉnh quốc uy sao?
Tay phải Cố Thiên Mệnh nắm Kinh Hồng kiếm, hơi ngước mắt nhìn thẳng vào Hiên Viên Hạo Vận, hai người cứ như vậy trầm lặng nhìn đối phương, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
"Đi!”
Cố Thiên Mệnh thu lại những sợi kiếm ý phát ra từ Kinh Hồng kiếm, sau đó nhặt lên hộp kiếm đã dính đầy máu tươi ở một bên, trầm giọng nói với mấy người ông cụ Cố.
Thật sự có thể rời đi sao? Sẽ không có âm mưu gì đó chứ?
Trên gương mặt chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân giăng đầy nét hoài nghi, có chút sửng sốt.
Cố Thiên Mệnh chẳng đoái hoài tới những tướng sĩ Nam Uyên đang nhìn chằm chằm như hổ đói muốn lao vào vào cắn xé kia, sau khi nhìn Hiên Viên Hạo Vận một cái thật sâu liền cất bước đi về phía cửa đại điện.
Cùng với sự dẫn đầu của hắn, mấy người ông cụ Cố cũng siết chặt đao gươm sắc bén trong tay, bắt đầu di chuyển.
Cố Ưu Mặc thấy vậy thì nhẹ giọng nói với Mạc Diệu Lăng: "Công chúa, mời".
Mạc Diệu Lăng không đáp lại, cắn hàm răng ngà đi theo mọi người, cùng là hướng cổng lớn của hoàng cung Nam Uyên quốc.
Cố Ưu Mặc theo sát sau người Mạc Diệu Lăng, tinh thần ông ấy kéo căng đề phòng mọi tình huống bất ngờ xung quanh, ngăn chặn mọi nguy cơ có thể xảy đến.
Ông cụ Cố và Cố Thiên Mệnh đi song song với nhau, trên áo giáp cùng gương mặt ông đều vương vết máu, khó hiểu cau mày, lầm bầm: "Tại sao thái tử Nam Uyên lại thả chúng ta đi? Thật là kỳ quái!"
"Hắn không dám", Cố Thiên Mệnh suy tính một hồi, khóe miệng nhếch lên ý cười sâu xa, thầm nhủ trong lòng.
Đúng, Hiên Viên Hạo Vận thực sự không dám.
Thái tử Nam Uyên quốc, Hiên Viên Hạo Vận người đang đứng trên bậc thềm ngọc trắng không chớp mắt dõi theo bóng lưng Cố Thiên Mệnh, đôi tay dưới ống tay áo chắp hờ sau lưng không khỏi run rẩy.
Tại một thời khắc nào đó, hắn ta có thể cảm nhận được một trận nguy cơ chưa từng có sắp ập đến, đây là trực giác của hắn, là trực giác bẩm sinh.
Từ nhỏ tới lớn, chính vì dựa vào loại trực giác này đã giúp hắn thoát khỏi vô số lần ám sát hung hiểm.
Mà vừa rồi, hắn ta có thể rõ ràng cảm giác được một loại nguy hiểm che trời rợp đất tràn ngập cõi lòng, thậm chí gần như muốn nghiền nát linh hồn hắn.
Hắn chưa bao giờ gặp loại nguy cơ bị tử vong chực chờ như vậy, do đó hắn tin tưởng chắc chắn rằng, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, nhất định sẽ có một chuyện khủng khiếp không cách nào tưởng tượng nổi xảy ra.
Bởi vậy Hiên Viên Hạo Vận mới bất chấp sự phản đối của văn võ bá quan mà cầu xin Hiên Viên Nam trao quyền để giải quyết vấn đề này.
Một mặt khác, hắn ta cũng không muốn nhìn thấy Mạc Diệu Lăng rơi lệ nữa, mỗi một giọt nước mắt của nàng giống như một cái gai găm thẳng vào trái tim hắn.
Khi chứng kiến Mạc Diệu Lăng liều lĩnh dùng trường thương chĩa vào cổ, cứa rách kéo ra một vệt máu, Hiên Viên Hạo Vận biết rằng bản thân cùng nàng ấy đời này vô duyên.
Vì vậy từ tận đáy lòng hắn hy vọng nàng có thể bình yên vô sự rời khỏi đây.
Mặt khác, Hiên Viên Hạo Vận muốn ngăn cản chuyện này phát triển theo chiều hướng tiêu cực, hắn lo sợ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia sẽ trở thành hiện thực.
Do đó mấy người Cố Thiên Mệnh bình yên rời khỏi cổng lớn hoàng cung Nam Uyên quốc dưới hàng loạt những ánh mắt căm hận có, hoài nghi có, và cả sự tò mò.
Sứ thần các nước im bặt, không tài nào tin nổi chuyện này sẽ hạ màn như vậy.
Không lẽ Nam Uyên quốc thực sự mặc kệ sao? Tôn nghiêm của Nam Uyên quốc phải cứu vãn thế nào?
"Quốc uy của Nam Uyên quốc ta thực sự bị phá nát rồi", một vị quan viên nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Huyết Xích Quân, nhịn không được ngã quỵ xuống đất, nở nụ cười vô lực thê thảm.
"Thực sự… cứ như vậy để chúng rời khỏi sao? Nam Uyên quốc ta sau này há chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho Bách Quốc Chi Địa?"
Nhiều người nhắm chặt mắt, trong lòng tràn ngập vô vàn cảm xúc phức tạp.
Nhìn bóng dáng thướt tha khuất xa dần của Mạc Diệu Lăng, nội tâm Hiên Viên Hạo Vận nhói đau căn bản không ai thấu.
Hắn ta cho rằng bản thân có thể nổi danh thiên hạ, văn võ song toàn liền đủ tư cách cưới nàng.
Nhưng hắn lầm rồi, hắn đã sai ngay từ đầu.
Có lẽ từ nay về sau, bóng lưng duyên dáng của Mạc Diệu Lăng sẽ chỉ tồn tại trong nơi sâu thẳm trái tim hắn.
Hiên Viên Hạo Vận chậm chạp dời ánh mắt thẫn thờ lên người Cố Thiên Mệnh, đáy lòng không khỏi run lên, thầm nhủ:"Tiểu công tử Cố gia, ngươi… chính là nguyên nhân của dự cảm đó sao?"
Khi bóng dáng của mấy người Cố Thiên Mệnh biến mất sau cánh cổng lớn hoàng cung, cảm giác nguy hiểm kịch liệt trong lòng Hiên Viên Hạo Vận kia mới dần tiêu tan.
"Truyền lệnh của bổn hoàng tử, tất cả các trạm kiểm soát đều nhường ra một con đường, không được ngăn cản, không được truy kích".
"Vi phạm, chém!"
Mệnh lệnh của Hiên Viên Hạo Vận vừa vang lên, không ai dám manh động, cho dù không ít kẻ muốn giữ chân mấy người Cố Thiên Mệnh, nhưng chỉ có thể dằn xuống nỗi uất nghẹn, giương mắt nhìn họ rời khỏi..
Danh Sách Chương: