“Quân Thượng mời ngồi”, ông cụ Cố hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh một cái, hẳn là đang oán giận hắn thế nhưng không hiểu lễ nghĩa, cứ gật đầu mà không cúi người.
“Không cần như vậy.
Trẫm tới đây ngồi một chút thôi, nhìn ngươi kìa”, Mạc Tu Ương không ngồi vào ghế chủ vị, mà tùy ý tìm một chiếc ghế cho khách ngồi xuống.
“Phiền Quân Thượng rồi”, vì vậy ông cụ Cố đương nhiên cũng không ngồi vào ghế chính nữa, mà là lẳng lặng đứng bên cạnh Mạc Tu Ương.
“Được rồi, không cần câu nệ như vậy.
Ngươi ngồi đi.
Đây chính là nhà họ Cố, ngươi thân là chủ nhà mà đứng như thế, còn ra thể thống gì nữa”, Mạc Tu Ương lúc này không còn nửa điểm uy nghiêm của quân hoàng, chỉ giống một ông già bình thường, khẽ cười nói.
“Vâng, Quân Thượng!”
Ông cụ Cố chậm rãi đi đến chiếc ghế bên cạnh Mạc Tu Ương ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Tu Ương, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đây là hai bình rượu ngon trẫm đặc biệt mang từ hoàng cung tới đây, bình rượu này thế nhưng đã ủ mấy chục năm rồi.
Hôm nay, chúng ta uống thỏa thích một phen, không say không về”.
Mạc Tu Ương lập tức mở nắp bình rượu ra, mùi rượu thơm ngát tràn ngập trong không khí, len lỏi vào lòng người.
“Quân Thượng”, ông cụ Cố hiện lên một tia gợn sóng, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
“Hôm nay chúng ta không nói về việc nước, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi”, Mạc Tu Ương dứt lời liền muốn rót rượu cho ông cụ Cố.
“Để lão tướng, Quân Thượng chớ động”, ông cụ Cố lập tức đoạt lấy bầu rượu từ trong tay Mạc Tu Ương, đứng dậy chậm rãi rót rượu.
Mùi rượu tràn ngập khắp nơi, đi thẳng vào lòng người.
Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra nụ cười, sau đó liền yên lặng không một tiếng động rời khỏi đại sảnh Cố gia, hướng về phía hậu viện mà đi.
Hậu viện Cố gia.
Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An hai người ngồi yên lặng bên bàn đá, cũng không mở miệng nói chuyện.
Chỉ là chăm chú nhìn đối phương.
Sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh đã phá vỡ bầu không khí vi diệu này.
“Nhị thúc, công chúa”, Cố Thiên Mệnh đi về phía Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An, nhẹ giọng kêu lên một câu.
“Tiểu tử thối, sao cháu lại tới đây?”, đối với sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh, Cố Ưu Mặc tựa hồ có chút không vui.
Cũng không còn cách nào khác, vất vả lắm ông ấy mới có thời gian ở cùng công chúa Vĩnh An, Mạc Diệu Lăng.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, đối với việc Cố Thiên Mệnh làm rối loạn bầu không khí này, trong lòng nhất định là có chút khó chịu, nói không chừng trong lòng còn đang không ngừng mắng chửi.
“Cháu qua thăm người”, Cố Thiên Mệnh bĩu môi, tựa hồ nghe ra sự khó chịu trong lời nói cửa Cố Ưu Mặc.
“Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh, quả thật là thiên kiêu vô song.
Lúc trước, mỗi lần nghe tin tức về ngươi, đều là những chuyện khó nghe.
Không nghĩ tới, ngược lại là người đời ngu ngốc, duy chỉ có Kỳ Song tướng quân một mình tỉnh táo”.
Công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, tinh tế đánh giá một phen, giòn tan nói.
Nàng ấy nhớ lại khoảng thời gian trước, Cố Thiên Mệnh vung một kiếm mang theo kiếm ý tiểu thành, vẫn khiếp sợ không thôi.
“Công chúa nói đùa rồi”, Cố Thiên Mệnh rất khách khí với Mạc Diệu Lăng, dù sao tương lai e rằng hắn sẽ phải thay đổi xưng hô.
Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh thật sự rất hài lòng.
Cho rằng nàng ấy rất xứng đôi, rất thích hợp với Cố Ưu Mặc.
Lúc này, đang lúc Cố Ưu Mặc muốn mở miệng khuyên Cố Thiên Mệnh rời đi thì một đạo thân ảnh vội vã xông vào.
Hàn Ngụy từ khi nghe được tin Cố Thiên Mệnh cùng mọi người Cố gia đại sát tứ phương ở Nam Uyên quốc, liền đêm đêm không ngủ được, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao Cố Thiên Mệnh lại trở nên lợi hại như vậy.
Vì thế, khi hắn ta biết được tin tức mọi người hồi kinh, liền nghĩ mọi biện pháp trốn khỏi Hàn gia, chạy tới Cố gia.
Sau khi Hàn Ngụy vọt tới Cố gia, trên dưới nhà họ Cố cũng không ai ngăn cản hắn ta, hơn nữa còn nói cho hắn ta biết vị trí của Cố Thiên Mệnh.
Bởi vậy Hàn Ngụy mới trực tiếp chạy vào.
“Cố ca, Nhị gia, công chúa”, Hàn Ngụy vốn tưởng rằng hậu viện chỉ có một mình Cố Thiên Mệnh, ai ngờ ngay cả Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cũng có mặt.
Hắn vội vàng hành lễ chào hỏi.
“Ừm”, Cố Ưu Mặc có chút buồn bực đáp.
Trong lòng ông ta bất đắc dĩ căng thẳng, muốn cùng Mạc Diệu Lăng ở chung một chốc lát, khó như vậy sao?
Đoán chừng nếu không phải nể tình binh bộ thượng thư là ông cụ Hàn, Cố Ưu Mặc đã đánh cho Hàn Ngụy một trận, làm sao còn có thể gật đầu đáp lại một tiếng.
“Tiểu Ngụy, ngươi tới đây làm gì? Có chuyện gì à?”, Cố Thiên Mệnh nhìn mái tóc vì chạy như điên mà rối bời của Hàn Ngụy, không khỏi lắc đầu cười cười.
“Cái này...”, bởi vì có sự hiện diện của Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng, Hàn Ngụy có chút không thoải mái, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh.
Kỳ thật hắn ta không có chuyện gì cả, hắn ta chỉ muốn xem rốt cuộc Cố Thiên Mệnh có còn là Cố ca của mình hay không thôi.
Tại sao từ sau lễ trưởng thành, Cố Thiên Mệnh lại có thể làm ra những chuyện kinh động quỷ thần như vậy.
Trong lòng Hàn Ngụy rất buồn bực, bởi vì hắn ta muốn thỉnh giáo Cố Thiên Mệnh, muốn biết làm thế nào lợi hại được như hắn.
Sau đó, hắn ta có thể biểu hiện trước mặt ông cụ nhà mình, như vậy liền đủ tư cách gỡ bỏ lệnh cấm túc..
Danh Sách Chương: