Từng đạo âm thanh nuốt nước miếng truyền khắp mấy vạn đại quân, khó có thể khống chế vẻ khiếp sợ trong lòng mình.
Cố Ưu Mặc cùng một đám tướng lĩnh Huyết Xích quân, cũng là ngây ngốc hồi lâu, mới chậm rãi khôi phục chút bình tĩnh.
Vừa rồi tinh thần ông lão điên có chút kì lạ, giống như bởi vì nguyên nhân của Cố Thiên Mệnh, ông ta mới không thật sự lâm vào trạng thái điên cuồng, đối với việc này, Cố Ưu Mặc cùng đám tướng lĩnh đều không có ý định đi hỏi thăm, bởi vì nhân vật như lão già điên này chắc chắn là một tuyệt thế cường giả, không phải người bọn họ có thể dò xét.
“Truyền lệnh! Đại quân vào thành, khống chế thành Ngọc Cốt”.
Cố Ưu Mặc mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng vẫn không quên trách nhiệm cùng thân phận của mình, vội vàng hạ lệnh nói.
Chúng tướng lĩnh giật mình trong chốc lát, mới ấp úng gật đầu lĩnh mệnh nói: “Vâng!”
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của một đám tướng lĩnh, vạn đại quân chậm rãi bước vào thành Ngọc Cốt.
Bầu không khí đại quân vào thành quỷ dị đến cực điểm, hoàn toàn không có loại ý chí bá đạo bốc lên, sĩ khí càng mờ ảo không biết đã bay đến đâu.
Trong đầu mọi người đang không ngừng phát lại cảnh ông lão điên một quyền đán chết Văn Nhân Ngọc Lương, cùng với cảnh làm sập một nửa tòa thành.
“Đi thôi, chúng ta vào trong thành mua rượu”.
Cố Thiên Mệnh đi theo một bên đại quân, nói với ông lão điên bên cạnh.
“Hắc hắc...!mua rượu uống”.
Ông ta liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình, gót chân trần lảo đảo đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
Bao gồm cả Cố Ưu Mặc và vô số người, đều khó có thể tin tưởng thành Ngọc Cốt cứ thế dễ dàng dành được, thật giống như đang nằm mơ vậy.
Thật sự có chút làm cho người ta không cách nào bình tĩnh.
Quan trọng nhất là, khi nghe Văn Nhân Ngọc Lương hiện thân ở đây, tất cả mọi người đều có cảm giác phải chết không phải nghi ngờ, nhưng mà, ông lão điên lại một quyền đem tất cả mọi chuyện kết thúc, như mộng như ảo.
Bước vào thành Ngọc Cốt, Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên trực tiếp đi vào một tiểu lâu lớn, cho ông ta uống thỏa thích, trực tiếp uống cho đến khi màn đêm buông xuống.
Trước khi đi, ông lão điên mỗi tay còn cầm một vò rượu ngon, trên mặt có chút choáng váng, thoạt nhìn có vẻ thoải mái đến cực điểm.
Sau khi trở lại quân doanh, Cố Thiên Mệnh sắp xếp cho ông lão điên ở trong phòng mình.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, hắn cũng không yên tâm để ông ta đi lang thang chung quanh.
Nếu ông ta lại điên một lần nữa, hậu quả gây ra sẽ nghiêm trọng hơn.
“Hắc hắc...!rượu...”, ông lão điên nhìn hai vò rượu đang cầm trong ngực, giống như một đứa trẻ vô ưu vô lo nhếch miệng cười, cực kỳ thỏa mãn.
Lúc này, cửa doanh trướng xuất hiện một tiếng bước chân, Cố Thiên Mệnh chậm rãi nhìn ra ngoài, thấy Cố Ưu Mặc cùng đám tướng lĩnh Huyết Xích quân bước vào.
Cố Ưu Mặc nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh thật sâu, sau đó liền đem theo chúng tướng lĩnh trực tiếp đi tới trước người lão già điên, chậm rãi khom người xuống, cung kính không thôi nói: “Vãn bối mang theo tướng sĩ dưới trướng, bái kiến tiền bối”.
“Bái kiến tiền bối!”
Chúng tướng lĩnh cũng phụ họa theo, khom người hành lễ, trên trán dường như đều có một tầng mồ hôi lạnh, tựa hồ rất sợ hãi.
Một lát sau, ông lão điên mới tùy ý liếc mắt nhìn đám người Cố Ưu Mặc một cái, sau đó một câu cũng không nói, tiếp tục uống rượu.
Thoạt nhìn không có chút hứng thú với đám người Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh thấy vậy, không khỏi khẽ cười lắc đầu, sau đó đi đến bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhỏ giọng nói: “Nhị thúc, không cần lo lắng, có cháu ở đây.
Mọi người ra ngoài trước đi”.
Cố Ưu Mặc dẫn đám tướng lĩnh đên bái kiến, hi vọng ông lão điên đừng ghi hận bọn họ, cũng lo lắng Cố Thiên Mệnh ở cùng ông ta sẽ xảy ra chuyện.
Nghe Cố Thiên Mệnh nói lời này, lại nhìn ông lão điên không để ý đến mình, Cố Ưu Mặc cũng đành phải đem tâm tư trong lòng đè nén xuống, nặng nề gật đầu trả lời: “Được, vậy cháu tiếp đón tiền bối cẩn thận, có gì cần thì cứ nói”.
“Vâng ạ”, Cố Thiên Mệnh trả lời.
Sau đó, Cố Ưu Mặc chỉ có thể mang theo thần sắc ngưng trọng cùng các tướng lĩnh trời khỏi doanh trướng của Cố Thiên Mệnh.
Ông lão điên vẫn như cũ ôm bình rượu khư khư như một người ăn mày, rất nhanh, 2 vò rượu ngon trong ngực ông ta liền trống rỗng.
“Hết rượu...”.
ông lão điên dường như có chút mất hứng đem bình rượu tiện tay ném xuống đất, sau đó chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, lại nhìn thoáng qua Kinh Hồng kiếm đặt bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nghiêng đầu ngơ ngác nói: “Ngươi là ai?”
“Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh hơi sửng sốt, khẽ cười, kiên nhẫn trả lời.
“Vậy ta là ai”, ông lão điên trầm ngâm trong chốc lát.
Ngay sau đó lại si ngốc hỏi tiếp.
“Ông tên là Thanh Phong”, Cố Thiên Mệnh nói.
“Ta là Thanh Phong”, ông lão điên chớp chớp vài cái đôi mắt đục ngầu, chậm rãi nhếch miệng cười, lẩm bẩm: “Hắc hắc...!ta tên là Thanh Phong, ta nhớ rồi”.
Cố Thiên Mệnh nhìn bộ dáng ngây ngô của ông ta, sâu trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia sắc bén..
Danh Sách Chương: