Thật lâu sau, một giọng nói khàn đặc mới vọng xuống từ trên tường thành: "Lời này sẽ thay ông bẩm lên Quân Thượng".
"Đa tạ ", ông cụ Cố khẽ chắp tay đáp lại.
"Các ngươi mau đi đi! Nếu không bổn tướng không đảm bảo có thể áp chế sự phẫn nộ trong lòng mình nữa đâu", trên tường thành cao vút, một vị tướng quân mặc áo giáp với khuôn mặt sa sầm nói, trong từng câu chữ toát ra sự lạnh lẽo chết chóc.
Ông cụ Cố không nán lại nữa xoay người tiên phong đi về hướng Thiên Phong quốc.
"Chúng ta đi thôi!", ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Huyết Xích Quân, bao hàm vô vàn xúc cảm khẽ cất giọng.
Phía trước là cát vàng mênh mông trống trải.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh cùng hơi thở sắc lạnh.
Vó ngựa không ngừng nghỉ đạp xuống bãi cát cuốn lên từng làn bụi vàng mờ mịt như nuốt chửng lấy bóng dáng của cả nhóm người, rồi khuất dần.
Tuy rằng trước đó mấy người ông cụ Cố nói rằng đã thoát ly khỏi Thiên Phong Quốc, nhưng đó chỉ là lời chống chế để tránh dính dáng tới tranh chấp và khiến hai nước nổ ra đại chiến mà thôi.
Bây giờ chuyện này đã kết thúc, cho dù không biết tương lai ra sao, họ cũng phải trở về Thiên Phong quốc xem sao.
Cả đoàn người khởi hành liên tục hồi lâu, màn đêm không kịp buông xuống.
"Đó là?", ông cụ Cố nhìn một mảnh bóng đen phía trước, cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhẹ giọng hỏi.
Tướng lĩnh Huyết Xích Quân, Phong Ngạo Cẩm lập tức phản ứng lại: "Bẩm nguyên soái, đó là Huyết Xích Quân, ba vạn thiết kỵ dưới trướng người.
Họ được sắp xếp đóng quân ở đây để chờ đợi, chỉ cần tại hoàng cung Nam Uyên lúc đó người hạ lệnh một tiếng, thì ám quân của Huyết Xích Quân ta được bố trí ở mỗi thành trì sẽ dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức tới đây".
"Mạnh mẽ tiến công Nam Uyên quốc, thề chết không hối từ", Phong Ngạo Cẩm thoáng khựng lại, con ngươi tỏa ra tia sáng ngời chấn động lòng người, mở miệng nói.
Ông cụ Cố nghe vậy không kìm được xúc động mà run run thân thể, lặng đi với những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Huyết Xích quân là đội quân mà ông cụ Cố một tay thành lập mấy chục năm trước, chính là muốn cho Thiên Phong quốc có một đội quân đứng đầu có thể san bằng tất cả quân địch.
Huyết Xích quân cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trải qua mấy chục năm mài giũa và sàng lọc, chân chính trở thành đội quân đứng đầu ở vùng đất Bách Quốc Chi Địa.
Chính bởi vì có Huyết Xích quân chấn nhiếp, khiến không ít quốc gia không dám dễ dàng làm xằng bậy.
Bởi vì mỗi một tướng sĩ của Huyết Xích quân đều cường đại gấp 10 lần so với tướng sĩ bình thường.
Tuy rằng nhân số chỉ tầm 3 vạn, nhưng lại có thể lay động 30 vạn đại quân, danh thế hiển hách.
Mà đội quân lang hổ này của Thiên Phong quốc, lại vì Cố gia mà tề tụ ở biên giới Nam Uyên quốc, thời thời khắc khắc chuẩn bị công kích Nam Uyên quốc, mặc dù biết rõ là một con đường chết, nhưng không hề có ý định lùi bước.
“Quân Thượng...”.
Ông cụ Cố nhìn về phía Thiên Phong quốc, đôi tay đầy nếp gấp không khỏi khẽ run lên.
Quân Thượng Thiên Phong quốc Mạc Tu Ương không dám đánh cuộc, không dám lấy hàng ngàn vạn con dân phía sau ông ấy đối đầu với Nam Uyên quốc.
Ông ta chỉ có thể trục xuất Huyết Xích quân ra khỏi Thiên Phong quốc, dùng việc này để thể hiện nội tâm bi thảm cùng bất đắc dĩ của mình.
Mạc Tu Ương là Quân Thượng, ông ta cần phải cân nhắc quá nhiều chuyện, không còn là ông ta của năm xưa, trên chiến trường không thể vì đạo nghĩa mà không chùn bước được nữa.
Bởi vì, gánh nặng trên vai ông ta nặng nề hơn bất cứ ai.
Sau khi đi lại không lâu, chấm đen trước mắt mọi người ngày càng lớn, thậm chí có thể thấy rõ đường nét thân hình của một số người.
“Là...!là tướng quân! Bọn họ đã trở lại!”
Ba vạn đại quân Huyết Xích quân nhao nhao ngẩng đầu, sửa sang lại trang phục, nhìn đám người ông cụ Cố.
“Đại quân Huyết Xích quân, tham kiến nguyên soái!”
Nhất thời, 3 vạn đại quân đồng loạt quỳ một gối xuống đất, thanh thế to lớn bao trùm cả vùng đất cát vàng, cuốn lên chín tầng mây khiến bầu trời run rẩy.
Ông cụ Cố nhìn một màn này mà hoảng sợ, bên tai nghe thiết huyết cuồn cuộn ập đến, hốc mắt nổi lên từng tầng hơi nước.
“Đứng dậy!”
Ông cụ Cố hít sâu một hơi, nhìn xuống ba vạn đại quân Huyết Xích quân, có chút run rẩy lớn tiếng quát.
Rầm rập!
Trong nháy mắt, 3 vạn đại quân Huyết Xích quân lập tức đứng dậy, chấn động cả đại địa.
Tướng lĩnh Huyết Xích quân đi theo phía sau ông cụ Cố, đám người Phong Ngạo Cẩm, Đồ Phu và những người khác nhao nhao nghiến răng, kiềm chế nhiệt huyết sôi trào trong lòng.
“Đây là Huyết Xích quân sao? Do một tay ông nội thành lập?”, cho dù là Cố Thiên Mệnh, nhìn một màn tuyệt phá sa trường này, cũng không khỏi thở dài cảm thán: “Qủa nhiên đều là những đại hán nhiệt huyết, biết rõ là sẽ chết mà vẫn muốn tới đây”.
“Chúng ta, về nhà!”.
Danh Sách Chương: