Nhưng Trương Thiên lại nhanh chóng động đậy, chẳng qua là mất sức quá nhiều, cho nên không thể ngồi vững mà thôi.
Hai người Lâm Tử Thanh nhìn thấy Trương Thiên có phản ứng thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy Tiểu Lục có hơi thờ, hai người bọn họ trừng lớn đôi mắt.
Trương Kim Cát có chút nghẹn lời, nói không nên lời, trong lòng tràn đầy nghi vấn: Phong Thần đã tắt thở mà còn được cứu sống?
Địa vị của Trương Thiên trong cảm nhận của anh ta lại trở nên càng hùng mạnh hơn, tuy rằng vốn dĩ đã đủ mạnh.
Lâm Tử Thanh vươn bàn tay mềm mại đỡ lấy Trương Thiên, kích động mà run rẩy hỏi: “Tiểu Lục không có việc gì?”
“Ừ, giữ được mạng, nhưng mà tay chân......” Trương Thiên nhìn chằm chằm vào tay chân đã bị súng bắn đến nát nhầy của Tiểu Lục, thương tiếc mà nói.
Lâm Tử Thanh cũng nhìn qua, đó là hậu quả do canh cho cô không biết bao nhiêu viên đạn, cô thật sự áy náy.
Trương Thiên vỗ nhẹ cánh tay Lâm Tử Thanh một cái, bình tĩnh nói: “Không sao cả! Anh sẽ nghĩ cách.”
“Vâng! Anh nhất định phải giúp Tiểu Lục...” Lâm Tử Thanh khóc lóc kể lể.
Nếu muốn cốt nhục tái sinh, quả thật khá là khó, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Vì tên nhãi này, cả Diệu Long Quyết bị thiếu hụt mà Trương Thiên cũng tu luyện.
Nếu như đặt chuyện như thế này ở Tiên giới, vậy quả thực tương đương với từ bỏ cơ hội tuyệt vời là thăng chức tăng lương, lên làm tổng giám đốc, đảm nhiệm CEO, cưới được cô vợ xinh đẹp giàu có, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Cho nên sao Trương Thiên lại không nghĩ biện pháp chứ?
“Yên tâm!” Trương Thiên gật đầu nói với Lâm Tử Thanh.
Sau đó, Trương Kim Cát dẫn người đi thu dọn đống hỗn độn này, hội báo tình hình lên cấp trên.
Sự kiện Lần này phải để các sếp tự mình chỉ thị.
Vì tránh để quân đánh thuê nhập cảnh khiến cho sợ hãi, cho nên cũng không công bố việc này với bên ngoài, bọn họ ra lệnh đốt cháy thi thể và bãi đỗ xe bỏ hoang này, chỉ nói là hỏa hoạn.
Tiểu Lục được đưa đến bệnh viện quân đội Khánh Giang để tiếp tục cứu chữa, Trương Thiên mang theo Lâm Tử Thanh đi trước, anh lo lắng trên đường xảy ra bất trắc gì.
Nhà họ Lăng Khánh Giang ngã xuống, không một ông lớn nào của Khánh dám ra tiếng, cho dù là người cấp cao cũng không dám nói chuyện.
Thứ nhất, tội danh ác liệt.
Thứ hai, còn dám để lính đánh thuê nhập cảnh!
Cái nào cái nấy đều là tội chết.
Ai dám nói lên trên là Trương Thiên không đúng?
Ai muốn mở miệng, vậy lập tức dính đến tội bao che.
Lần này chẳng những Trương Thiên không làm liên lụy ông tổng, còn làm ông ta nở mày nở mặt.
Đương nhiên việc này cũng không thể công khai ra bên ngoài, Trương Thiên sẽ không đạt được bất cứ công lao phần thưởng gì.
Trương Thiên cũng không quan tâm đến chuyện đó, chẳng qua là vì ông cụ mà thôi.
Mặt khác, kinh tế Khánh Giang không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, đám người Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa nhanh chóng tiếp nhận, phát triển từng bước ở Khánh Giang.
Mấy ông già nhạy bén như Tô Phong vẫn có đầu óc làm ăn rất lợi hại.
Chẳng những bọn họ chiếm luôn lĩnh vực xây dựng, tiêu thụ thương mại của nhà họ Lăng, mà cả phương diện giải trí cũng đã chia đều.
Còn chuẩn bị làm luôn mấy loại phân ngạch của thị trường Khánh Giang, muốn làm lũng đoạn.
Người nào cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, nỗ lực để bắt lấy toàn bộ những dự án có phân ngạch, hơn nữa trước mắt, bọn họ đã là những người đứng đầu trong mỗi một ngành sản xuất.
Leng keng!
Trong group Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu bỗng vang lên.
Tô Phong: @Trương Thiên, anh Thiên, chúng ta có thể đổi tên group này thành ‘Tứ Đại Thiên Vương Khánh Giang’ không?
Tưởng Minh Đức: @Tô Phong, thật không biết xấu hổ!
Tưởng Minh Đức: Cùng câu hỏi +1
Bành Hoa: Dối trá, vô tình! Hì hì hì
Bành Hoa: Cùng câu hỏi +2
Trương Thiên: Mới đứng vững chân mà đã bắt đầu sinh lòng tham?
Trương Thiên: Coi chừng nuốt không trôi, bị người khác lấn lướt, phải về thành phố Nam Châu cày ruộng thì đứng có trách tôi.
Tưởng Minh Đức: Làm gì có chứ? Giờ tôi đang phân ngạch lĩnh vực xây dựng, đã chiếm được 60% thị trường Khánh Giang, đang đứng thế độc quyền!
Bành Hoa: (Che miệng) @Tưởng Minh Đức, tôi tốt hơn ông một chút đấy ông Tưởng, tôi đã chiếm 65% trong giới giải trí! Hì hì!
Tô Phong: Một đám cặn bã, bên tiêu dụng thương mại của tôi đã đạt 80%!
Tô Phong: @Tưởng Minh Đức, phía bên anh còn có nhiều phân ngạch thị trường như vậy, muốn tôi giúp anh chia sẻ một chút không, tôi tiến quân vào lĩnh vực xây dựng luôn?
Tô Phong: Tôi cảm thấy tôi được lắm!
Tưởng Minh Đức: Cút! Lão già chết tiệt nhà anh!
Bành Hoa: Trước kia chuyện ông lén lút ăn luôn bên y liệu, bây giờ tôi còn nhớ rõ đó.
Tô Phong: Cái này chứng minh, gừng càng già càng cay.
Trương Thiên: Chậc chậc chậc, thật là một đám sói, cái gì cũng muốn ăn sạch!
Tưởng Minh Đức: Trời đất! Nói ai là sói? Dối trá! Tôi nhớ rõ, công ty Khánh Giang chúng ta có 50% cổ phần là của tập đoàn Ái Thiên mà, đúng không? Chúng ta chăm chỉ thành thật làm việc, còn không phải phải nộp lên lợi nhuận 50% sao?
Tô Phong: Đúng rồi! Không phải chúng tôi đều phải nhét 50% tiền lời vào túi của cậu sao?
Bành Hoa: Đúng rồi! Ai mới là sói đói hả?
Bành Hoa: Khinh bỉ!
Tô Phong: Khinh bỉ +1
Tưởng Minh Đức: Khinh bỉ +2
Trương Thiên: Ha ha ha, đó là tiền của công ty vợ tôi, lại không phải của tôi! Hì hì.
Quả thật, tập đoàn Ái Thiên của Trương Thiên có được50% phân ngạch của bọn họ.
Nhưng mà, đó đều là bọn họ nhất định muốn đưa cho Trương Thiên, mà không phải vì Trương Thiên muốn.
Theo cách nói của bọn Tưởng Minh Đức, đó là giao phí bảo hộ!
Bằng không có thể mình là nhà họ Lăng tiếp theo hay không?
Nhưng Trương Thiên biết, bọn họ chỉ cảm thấy Khánh Giang là do Trương Thiên lấy được, cho nên theo lý mà nói phải đưa ra một nửa công lao.
Cũng là nể mặt tình nghĩa!
Chỉ trong thời gian mấy ngày, kinh tế của Khánh Giang chậm rãi sống lại, Lâm Tử Thanh cũng dần đi ra từ ám ảnh về Tiểu Lục, bắt đầu nỗ lực vì tập đoàn Ái Thiên, cũng muốn đạt tổng bộ ở Khánh Giang giống như bọn Tưởng Minh Đức.
Cô bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp trong lĩnh vực truyền thông!
Truyền thông mới cũ, yêu cầu chứng thực lại toàn bộ, thật sự bận rộn.
Nhưng Trương Thiên không cho Lâm Tử Thanh lộ mặt, toàn bộ chuyện bên ngoài cứ để Lý Dĩnh Nhi đi làm.
Rốt cuộc anh còn chưa làm rõ được, vì cái gì luôn có người muốn ám sát Lâm Tử Thanh, trước khi giải quyết được việc này, anh tuyệt đối không yên tâm để Lâm Tử Thanh lộ mặt nhiều.
Trái tim của Tiểu Lục đã được khâu lại, bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Đầu đạn trong toàn thân viên cũng được lấy ra, hai chân không tới nổi nào, nhưng tay phải lại hết cách.
Tái sinh cơ bắp cũng là một nan đề ở Tiên giới, Trương Thiên phải nghĩ biện pháp khác.
Hiện tại Tiểu Lục còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Phỏng chừng là sử dụng cảnh giới siêu nhiên lâu quá, khiến cho bản thân cậu bị hao tổn quá nhiều, chậm rãi dưỡng lại cũng không có gì.
Nhưng cậu ta phải ngủ say một đoạn thời gian giống như Trương Thiên trước kia vậy.
Đến bệnh viện quân đội thăm Tiểu Lục xong, có một cú điện thoại bí mật gọi đến.
“A lô!” Trương Thiên bấm nút nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của một ông lão vang lên: “Ừ, là tôi.”
Vốn tưởng là người đàn ông ma quỷ, không ngờ lại là ông tổng.
Hai mắt Trương Thiên chuyển động, chuyện gì làm cho ông tổng phải gọi đến chứ?
Anh cười bình tĩnh hỏi: “Ha hả, ông già, có chuyện gì sao?”
“Không.” Ông tổng chần chờ một chút trầm giọng nói: “Chuyện ở Khánh Giang làm không tồi!”
Người trăm công ngàn việc ngươi, gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói vậy?
Không có khả năng!
Trương Thiên hiểu, xem ra là có gì phiền phức đây.
Anh nheo mắt lại, âm trầm hỏi: “Có chuyện nói hả, khi nào mà ông nói chuyện lại ấp a ấp úng như vậy!”
“Ha hả, à.” Ông tổng mỉm cười đáp lại: “Có một lão chiến hữu, bị bệnh, tôi đang suy nghĩ muốn nhờ cậu tới thủ đô một chuyến?”
Lúc nói lời này, ông tổng có chút cẩn thận, ông biết Trương Thiên không thích thủ đô, có thể nói là không có chuyện gì cũng không muốn đến nữa, rốt cuộc cuộc đại chiến lần trước......!
Thấy Trương Thiên im lặng một hồi mà không đáp lời.
Ông tổng lại bồi thêm một câu: “Cậu không muốn tới thì thôi đi, tôi nghĩ cách khác.”
Trương Thiên ngừng một chút, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Nếu ông nghĩ ra cách khác, cũng sẽ không tìm đến tôi đúng không?”
Anh hiểu ông tổng kiêng dè cái gì, nhưng anh cũng không ngại.
Huống chi người có thể làm ông tổng mở miệng nhờ mình, nhân vật này khẳng định rất quan trọng đối với ông tổng, chuyện này vẫn có thể giúp được.
Trùng hợp là, anh cũng cần đến thủ đô một chuyến, còn muốn đi đòi nợ một người, hơn nữa có một người còn chưa chết, Trương Thiên ngủ cũng không an ổn!
Nói dối bị Trương Thiên nói toạc, ông tổng cũng không giấu giếm, cười nói: “Ừ! Khi nào rảnh? Bệnh tình có chút khẩn cấp.”
Trương Thiên trầm giọng mang theo chút nghiền ngẫm mà đáp: “Có thể đi ngay bây giờ!”
“Nếu không ông nghĩ chờ người đó chết rồi lại kêu tôi khởi tử hồi sinh? Tôi còn không có khả năng được!”
“Tốt!” Ông tổng kích động lại mang chút vui vẻ, nói
Danh Sách Chương: