Mặc dù là tuân theo trình tự thời gian hoàn thành thì thời gian của doanh trại Huyết Lang ngắn nhất, không nghi ngờ gì nữa bọn họ là thứ nhất.
Nhưng Trương Thiên vẫn kiên quyết bình luận rằng bọn họ đã thua rồi, hơn nữa lại còn nhấn mạnh bọn họ đã thua một cách triệt để.
Người xem có chút không hiểu ý của Trương Thiên, liên tiếp nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tư Đồ Kiếm càng không chấp nhận Trương Thiên nói doanh trại Huyết Lang của bọn họ thua, mỉm cười hỏi: “Trương Thiên, trung bình thời gian ba lần bắn súng của doanh trại Huyết Lang chúng tôi là 3.
51 giây, của doanh trại Thần Long là 3.
98 giây!”
“Cho dù có so sánh thế nào thì người của doanh trại Huyết Lang chúng tôi vẫn nhanh hơn doanh trại Thần Long của bọn cậu, tình huống như vậy mà còn nói là doanh trại Huyết Lang chúng tôi thua cuộc, chẳng lẽ cậu không công nhận kết quả này sao?”
“Hay là nói doanh trại Thần Long của Trương Thiên các anh không chịu được thua cuộc?”
Hồng Bưu phụ họa: “Đúng thế chiến thần Trương Thiên, thành tích thứ nhất nên thuộc về doanh trại Huyết Lang mới đúng!”
Lý Trường Vinh nói: “Tôi cảm thấy cuộc thi không có vấn đề, trong quá trình thi đấu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao có thể nói là doanh trại Huyết Lang thua cơ chứ?”
“Tốc độ của Quân đoàn Hỏa Diễm chúng tôi cũng thua một chút, chúng tôi cũng chấp nhận mà!”
Ông già Viên tất nhiên hy vọng doanh trại Thần Long của mình có thể chiến thắng, nhưng mà kết quả cuộc thì nhìn một cái là đã rõ, tại sao Trương Thiên còn nói là doanh trại Thần Long thắng?
Ông ta nhíu mày nhìn sang Trương Thiên, nói với anh: “Cậu thấy thế nào, tại sao lại phán đoán doanh trại Huyết Lang thua cuộc?”
Trương Thiên nhún vai: “Ha ha, dưới góc nhìn của tôi, doanh trại Huyết Lang thua không nghi ngờ gì nữa.
”
“Tôi đã nói mà, người doanh trại Thần Long làm sao có thể thua người ngoài được, hoá ra là thế, thì ra là thế, là do kiểm tra có vấn đề…”
Mỗi thế?
Kiểm tra có vấn đề?
Không nghe ra ý trong lời nói của Trương Thiên còn tốt, mọi người còn tưởng rằng Trương Thiên có thể nói ra lý lẽ gì, nhưng mà nghe thấy Trương Thiên nói như vậy, đều cảm thấy Trương Thiên không chấp nhận được khi bị thua.
Cái này rõ ràng là ý kiến cá nhân, chỉ là Trương Thiên muốn doanh trại Thần Long thắng mà thôi.
Không tìm ra lý do, còn đổ lỗi sang kiểm tra có vấn đề?
Vốn dĩ Tư Đồ Kiếm còn nghiêm túc suy ngẫm, bây giờ ngược lại cười nhạo: “Trương Thiên, tôi còn tưởng là anh có thể đưa ra lập luận nào cơ, không ngờ chỉ là ý kiến cá nhân!”
“Nếu như anh có thể nói ra lý do doanh trại Huyết Lang thua cuộc, tôi còn có thể nghe anh chỉ bảo hai ba câu, có điều là chỉ dựa vào miệng lưỡi tép nhảy của anh nói kiểm tra có vấn đề, thì tôi sẽ không nghe anh ăn nói hồ đồ!”
“Tất cả mọi người đều công kích mục tiêu như nhau, dùng cùng một loại pháo, ngay cả điều kiện thời tiết cũng như nhau, nổi tiếng nhất là xếp hạng theo thời gian tấn công… cuộc thi như vậy còn chưa đủ tính công bằng nghiêm minh sao?”
“Tôi thấy kiểm tra không có bất kỳ vấn đề gì, đứng thứ nhất chính là doanh trại Huyết Lang chúng tôi!”
Hồng Bưu tán thành ý kiến của Tư Đồ Kiếm: “Cuộc thi này đã rất công bằng rồi, tôi cũng cảm thấy thi đấu không có bất kỳ vấn đề gì!”
Lý Trường Vinh gật đầu: “Tôi cũng không phát hiện ra vấn đề gì, Tư Đồ Kiếm nói rất có lý!”
Ông già Viên vốn tưởng rằng có cơ hội xoay chuyển tình thế, ai ngờ Trương Thiên lại nói cái này…
Ông ta cũng rất bất đắc dĩ!
Trương Thiên mỉm cười muốn giải thích, chỉ là lúc này đám người Tư Đồ Hạo Đông đã quay lại báo cáo rồi.
Tư Đồ Hạo Đông đã biết thành tích của mình siêu việt hơn những người khác, trong lòng vô cùng vui vẻ, miệng cười dẫn những người khác lại đây.
Mà vẻ mặt của đám người Viên Quỳ đứng bên cạnh Tư Đồ Hạo Đông thì lại có vẻ tối sầm…
Tư Đồ Hạo Đông không ngừng lớn giọng tuyên bố: “Ha ha, bố, con đã nói sẽ không để cho bố thất vọng rồi đúng không? Chúng ta chính là quán quân của trận huấn luyện dã chiến trên mặt đất đi!”
“Có phải thành tích tốt hơn doanh trại Thần Long bọn họ?”
Đây là đã biết rõ còn cố hỏi, muốn khoe khoang bản thân trước mặt mọi người đây mà.
Tư Đồ Kiếm tất nhiên hiểu ý đồ của Tư Đồ Hạo Đông, ông ta cũng biết hôm nay đến tham gia cuộc thi huấn luyện dã chiến là vì muốn phô trương thực lực của doanh trại Huyết Lang!
Bộp bộp bộp!
Tư Đồ Kiếm vừa vỗ tay vừa khen ngợi: “Giỏi!”
“Hạo Đông à, các cậu thực sự không khiến cho doanh trại Huyết Lang của chúng ta mất mặt, thành tích thi đấu của các cậu tốt hơn doanh trại Thần Long không ít!”
Hồng Bưu cũng phụ họa khích lệ: “Hạo Đông, xem ra lúc thường cậu cũng rất chăm chỉ luyện tập, thành tích cuộc thi của các cậu còn nhanh hơn Hồng Thất doanh của chúng tôi một hai giây… không hổ là nhân tài mới nổi!”
Lý Trường Vinh gật đầu: “Tôi cứ ngỡ là lần này Hỏa Diễm Đoàn của chúng tôi đã chuẩn bị đủ tốt rồi, nhưng mà so với doanh trại Huyết Lang thì vẫn còn kém xa, các cậu càng mạnh hơn!”
Hai người đều giơ ngón cái lên khen ngợi.
“Quá khen quá khen, cái này chẳng qua chỉ là một phần thực lực của tôi mà thôi, còn có rất nhiều nơi chưa kịp thể hiện nữa!” Tư Đồ Hạo Đông cười đầy thâm ý.
Đúng là được người khen một lúc, thì đã vẫy đuôi rồi!
Đám Viên Quỳ thì lại lầm lì đứng bên cạnh, mặc dù không phục, nhưng bọn họ thực sự đã thua rồi.
Lúc này Tư Đồ Kiếm không quên hai câu ông già Viên nói lúc nãy: “Ông Viên, thực lực của doanh trại Huyết Lang chúng tôi không tồi đi!”
Nghe thấy lời này, ông già Viên thế nào cũng không vui nổi, chỉ là ông ta cũng không cần phải a dua nịnh hót.
Ông già Viên hắng giọng: “Chẳng qua chỉ là thực lực trên mặt đất hơi tốt hơn một chút thôi, vẫn còn cuộc thi huấn luyện dã chiến khác, phải xem thực lực toàn diện!”
Cơ bản là không muốn khen ngợi doanh trại Huyết Lang!
Tư Đồ Kiếm cười nửa miệng, ông ta biết ông già Viên không thích doanh trại Huyết Lang của mình, lại càng là như vậy ông ta càng đắc ý hơn.
Ông ta lại quay sang hỏi Trương Thiên: “Chiến thần Trương Thiên, vừa nãy không phải anh nói doanh trại Huyết Lang của chúng tôi phải thua sao? Anh có còn muốn nói thêm gì không?”
“Ồ?” Tư Đồ Hạo Đông nhíu mày, không cam tâm: “doanh trại Huyết Lang chúng tôi không kể là độ ngắm bắn chuẩn xác hay là thời gian bắn pháo đều đứng đầu trong các đội thi, chiến thần…Trương Thiên còn nói chúng tôi thua được sao?”
Trương Thiên nghiêng đầu nhìn hai bố con Tư Đồ Kiếm, nhìn gương mặt đang vô cùng đắc chí của bọn họ, anh im lặng suy ngẫm…
Vốn dĩ còn bằng lòng giải thích cho bọn họ, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của bọn họ, ngược lại muốn đợi bọn họ hoàn toàn phô bày xong, rồi tung ra toàn bộ khuyết điểm của các hạng mục kia, đập vào đầu bọn họ một cái!
Xem bọn họ triệt đổ mất mặt xấu hổ trước doanh trại Thần Long như thế nào…
Trương Thiên không nói một lời, khiến cho mọi người nghĩ rằng anh bị Tư Đồ Kiếm chặn họng không phản bác lại được!
Đầu tiên là Lưu Qua cúi đầu xin lỗi: “Anh Thiên, em xin lỗi, em đã khiến anh phải xấu hổ rồi!”
Vẻ mặt của Lạc Hồng cũng vô cùng lạc lõng.
Viên Qùy thì siết chặt nắm đấm, tự trách bản thân không thể hiện tốt.
Còn ông già Viên chỉ than thở trong lòng!
Hai bố con Tư Đồ Kiếm thấy Trương Thiên bị chặn họng, trong lòng âm thầm cười trộm.
Trương Thiên hơi mỉm cười, vỗ vai Lưu Qua: “Các cậu không cần phải chán nản, càng không cần nói xin lỗi anh, bởi vì tôi cảm thấy các cậu không hề thua, hơn nữa còn hoàn toàn chiến thắng doanh trại Huyết Lang, tôi rất tự hào về sự cố gắng của các cậu!”
Thật ra những lời này của Trương Thiên là thật lòng, nhưng mà những người ở đây lại chỉ coi đó là lời an ủi…
“Khụ!”
Tâm trạng của Viên Quỳ, Lưu Qua và mấy người khác không phấn chấn nổi.
Đám người Tư Đồ Kiếm ngược lại liếc nhau một cái, cắn chặt câu nói của Trương Thiên: “Trương Thiên, câu này của anh chỉ thiên hướng doanh trại Thần Long, không có chút tính chất công bằng nhá!”
“Ví dụ như có thể thừa nhận doanh trại Huyết Lang chúng tôi càng ưu tú hơn thì sao?”
Tư Đồ Hạo Đông ưỡn ngực, mặt mày toàn là tự cao tự đại!
Trương Thiên mím môi nói: “doanh trại Huyết Lang các cậu sao, cũng tàm tạm, nhưng mà lại chưa thể lọt vào mắt tôi…”
“Nếu như các người muốn nghe lời công bằng hơn, tôi có thể nói cho cậu biết, trong cuộc so tài bắn đạn pháo các cậu cơ bản không thắng doanh trại Thần Long bọn họ!”
Hai cha con Tư Đồ Kiếm sốt ruột: “Anh còn nói đây không phải là thành kiến…”
Có lý do thì nói ra đi, chỉ dựa vào phán đoán cá nhân mà thôi!
Trương Thiên điềm tĩnh ngắt lời bọn họ: “Các người muốn biết lý do, đợi lát nữa tôi sẽ đưa một thể cho các người xem, bây giờ không ngại thì trước tiên xem thử các người thể hiện trong cuộc thi huấn luyện dã chiến trên không như thế nào.
”
“Tôi không chờ được muốn xem doanh trại Huyết Lang các người và doanh trại Thần Long cách biệt lớn như thế nào…”
Hiện tại, Tư Đồ Kiếm đã chẳng coi lời nói của Trương Thiên là cái thá gì nữa rồi, lạnh lùng trả lời: “Được, tôi sẽ xem xem cậu có thể tìm ra thiếu sót gì của doanh trại Huyết Lang chúng tôi!”
Ông ta quay đầu liền căn dặn Tư Đồ Hạo Đông: “Hạo Đông, lát nữa nhất định vào thể hiện được thực lực chiến đấu trên không của chúng ta cho chiến thần Trương Thiên xem, để mọi người cẩn thận xem doanh trại Huyết Lang chúng ta chiến thắng như thế nào.
”
Lời đã nói ra…
“Vâng! Con nhất định sẽ làm tốt hơn doanh trại Thần Long!”
Nói xong, Tư Đồ Kiếm hô gọi đám người Hồng Bưu, Lý Trường Vinh cần thận xem cuộc đấu.
Bên phía Trương Thiên, Viên Quỳ vẫn có chút thúc giục: “Anh Thiên, trận tiếp theo là thi đấu máy bay chiến đấu xạ kích trên không, phương diện này anh mạnh nhất, hay là anh lên đi!”
Lưu Qua khuyên nhủ: “Anh Thiên, chúng ta không thể tiếp tục thua cuộc, ván này nhất định phải thắng, không thể để doanh trại Huyết Lang cướp mất vị trí số một của doanh trại Thần Long chúng ta lần nữa!”
Lạc Hồng: “Anh Thiên, anh xuất chiến đi!”
Ông già Viên tò mò nhìn Trương Thiên…
Nhưng Trương Thiên vẫn không có ý định xuất chiến như cũ: “Không sao, doanh trại Huyết Lang bọn họ không thắng được các cậu, các cậu giỏi hơn bọn họ rất nhiều, tin tưởng bản thân, cứ phát huy năng lực như lúc bình thường luyện tập là được!”
Những lời này nghe thế nào cũng giống như là an ủi người khác vậy.
Mấy người Viên Quỳ đứng nhìn nhau, chỉ còn vẻ mặt khó xử.
Trương Thiên mỉm cười lại vỗ vai động viên bọn họ lần nữa: “Tin tôi đi, hiện tại đám người doanh trại Huyết Lang huênh hoang bao nhiêu thì lát nữa sẽ khó chịu bấy nhiêu!”
“Đi đi, phát huy như bình thường là được…”
Mấy người Viên Quỳ từng thi đấu với đám người Tư Đồ Hạo Đông, biết thành tích chiến đấu trên không của doanh trại Huyết Lang không nhiều, cũng không có lực lượng gì.
Nhưng mà Trương Thiên quyết định không tham chiến, bọn họ cũng không ép buộc, chỉ có thể rầu rĩ không vui gật đầu, sau đó đi chuẩn bị.
Trương Thiên ngồi tựa vào lưng ghế, hai chân gác lên mặt bàn, dáng vẻ như đang nằm nghỉ mát.
Chiến thần Trương Thiên tùy ý không chịu ràng buộc ai ai cũng biết, huống hồ ở doanh trại Thần Long giống như là sân nhà của nah, anh vốn dĩ là một vị vương giả càn rỡ ngang tàng, không ai cảm thấy không ổn.
Dù sao không phục thì có thể đến thách đấu!
Đám người Tư Đồ Kiếm, Hồng Bưu cảm thấy Trương Thiên mất mặt nên mới giả vờ kiêu ngạo tự cho là đúng.
Ông già Viên len lén nhìn sang Trương Thiên, ánh mắt giống như đang chửi thầm Trương Thiên: “Tự mình không thừa nhận doanh trại Thần Long thua, lại không tự mình tham chiến… mất mặt chính là mặt cậu đó.
”
Trương Thiên không thèm để ý, mỉm cười hai tay gác sau đầu, còn lấy một chiếc kính râm đeo lên, bắt đầu nhìn lên bầu trời!
Rầm Rầm Rầm!.
Danh Sách Chương: