Sở dĩ số điện thoại gọi đến quan trọng, bởi vì nó tới từ Thần Long doanh…
Là số văn phòng của đại tướng Viên!
Nếu là việc riêng, đại tướng Viên thường sẽ không dùng số điện thoại văn phòng này gọi đến, trừ phi là chuyện đặc biệt quan trọng khác!
Lẽ nào là chuyện của Quận Mười?”
Trương Thiên cầm điện thoại, đi ra ngoài nghe.
Cung chủ thấy bóng dáng Trương Thiên nghiêm túc lại đáng sợ, phút chốc cảm thấy đồ ngon trước mắt cũng không còn ngon nữa…
Không biết tại sao trong lòng lại xuất hiện một cảm giác lo lắng.
Cung chủ thầm lảm nhảm: “Bản cung có quan hệ gì với hắn đâu, lo lắng làm gì? Chuyện của hắn liên quan gì đến mình, còn ăn không ngon…”
Nhưng quay đầu lại, làm thế nào cũng không có hứng thú ăn!
Trương Thiên nhận điện thoại, ra vẻ giễu cợt nói: “Ông già, nhớ cháu à? Cuối cùng đã gọi điện cho cháu rồi?”
Đại tướng Viên phê bình nói: “Cháu cảm thấy ông đây quan tâm ư?”
“Đừng làm vẻ cà lơ phất phơ nữa, dáng vẻ chuyện gì cũng không quan tâm, lão tử biết trong lòng cháu nghĩ gì!”
Chuyện Quận Mười là Trương Thiên vạch trần, mình gọi điện cho nó, Trương Thiên sẽ cảm thấy đây là hỏi han ân cần sao?
Nếu điểm này mà không hiểu, cũng uổng công cháu trai mình!
Trương Thiên sờ mũi, nhướng mày: “Ồ, chuyện của Quận Mười?”
Ông lão Viên trầm giọng nói: “Chuyện của Quận Mười lão Tần đã nhắc rồi, không ngời cháu đụng phải…”
Trương Thiên cười: “Đây gọi là oan có đầu, nợ có chủ!”
“Mọi người chắc thương lượng xong rồi, cháu có thể trực tiếp ra tay?”
Bên kia lão già Viên trầm mặc một chút: “Quận Mười không dễ chọc như vậy đâu, hơn nữa ông cũng không chắc chắn… Aiz, vẫn nên suy xét đến sức mạnh tổng hợp không đủ, chắc cần phải trì hoãn thêm!”
Trương Thiên nắm chặt tay thành quả đấm: “Thực ra không cần phải chịu đựng, Quận Mười hiện giờ Trương Thiên cháu không sợ!”
Nói xong, hai người đều im lặng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, lão già Viên mới trả lời: “Cháu mới tỉnh lại được bao lâu, còn muốn…”
“Chuyện này còn đang phải sắp xếp, cháu đừng làm loạn!”
“Các bên liên quan quá rộng, tình hình cũng không tốt, vẫn chưa phải lúc.
”
Trương Thiên nhắm mắt, hít một hơi: “Vâng, cháu biết rồi!”
“Nhưng ông già, cháu nói với ông này, cháu hiện giờ không phải là cháu ngày trước, nếu thật sự liều mạng, chết phải là bọn chúng!
Đây là một tuyên bố đanh thép!
Đại tương Viên nghe thấy trong lòng cũng chấn động, hốc mắt ửng đỏ: “Được, hy vọng ông có thể tận mắt chứng kiến ngày đó!”
“Nhất định!”
Hai người yên tĩnh một chút rồi lại tiếp tục nói.
Trương Thiên tò mò: “Nếu đã không phải chuyện của Quân Mười, vậy ông già lần này gọi cháu là?
Anh biết rất rõ, nếu không phải chuyện cực kì quan trọng thì lão già Viên sẽ không gọi điện làm phiền Trương Thiên đâu!
Lão gì Viên cân nhắc một chút: “Gần đây không những là tình hình quan hệ khu vực Đài Nam và Quận Mười căng thẳng, còn có một chuyện có thể liên quan đến mạch máu của Viêm Hạ…”
“Chuyện này hiện này e rằng còn cấp bách hơn sự đe dọa của Quận Mười!”
Mắt Trương Thiên sáng lên, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chuyện còn gấp hơn sự đe dọa của Quận Mười, thật sự là không nhìn ra…
Khi Trương Thiên trà trộn vào Thần Long doanh cũng chưa từng thấy việc gì xếp trước Quận Mười!
Ông lão Viên nhàn nhạt nói: “Đến kinh đô một chuyến đi, cũng đến lúc cháu nên trở về rồi!”
“Cái này…” Trương Thiên trầm giọng: “Không liên quan đến chuyện Quận Mười hả? Cháu thấy cái này không cần thiết đâu?”
Đây là kết quả ông lão Viên cũng đã nghĩ tới…
Nhưng đại tương Viên không hề từ bỏ, ông lạnh giọng hừm một tiếng: “Lần này e rằng cháu không về không được, bởi vì chuyện này cháu chạy không thoát đâu, liên quan nhiều đến cháu!”
“Có liên quan đến cháu?” Trương Thiên nhíu mày.
“Ừm!”
Trương Thiên suy nghĩ một chút, trong lòng nghĩ đến chút chuyện, cũng nhớ tới một người, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Đại tướng Viên: “Hai ngày tới có một hội nghị trù bị, cháu nhớ đến đúng giờ!”
Qua một lúc, điện thoại không có tiếng.
Đại tướng Viên dò hỏi: “Cháu có chắc sẽ không muốn chứ?”
Trương Thiên cười hừ, lắc đầu: “Ha, sao cháu có thể không đến chứ? Trương Thiên nhận lệnh, đại thống lĩnh!”
Đại tướng Viên: “Ừm, coi như không nhìn nhầm cháu!”
“Ông cúp máy đây… đến lúc đó gặp!”
Trương Thiên: “Vâng!”
Tút tút tút…
Điện thoại đã ngắt, nhưng Trương Thiên vẫn giữ tư thế ban đầu.
Trương Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cái gì nên đến cuối cùng cũng đến rồi, Trương Thiên tôi cũng đã chuẩn bị xong!”
“Dù sao tôi cũng muốn xem cho tôi kinh ngạc gì…”
Bộp!
“Anh đang nghĩ gì đấy?”
Cung chủ nhìn thấy Trương Thiên ngây ra một lúc, đôi tay nhỏ vỗ vai Trương Thiên, lạnh giọng hỏi.
Nhìn thì như không quan tâm, nhưng cung chủ sao lại chủ động nói chuyện với một người đàn ông?
Trương Thiên bừng tỉnh, nhìn thấy cung chủ.
Khóe miệng anh khẽ nâng lên, hơi thở uy nghiêm đáng sợ vừa nãy đã tan biến, lại bắt đầu trở nên trẻ con thoải mái.
“Không có gì, nghĩ đến một số chuyện thôi!”
Cung chủ quan sát: “Ồ? Không có chuyện gì mà làm sắc mặt anh khó coi như thế sao? Nói cho bản cung nghe đi!”
Đây rõ ràng là quá quan tâm rồi, lại còn cực kỳ muốn tìm hiểu Trương Thiên.
Trương Thiên: “…”
Tôi nói này cung chủ, bảo người ta tâm sự cho cô nghe mà cũng phải ngang ngược như vậy sao?
Trương Thiên đương nhiên sẽ không trực tiếp trả lời, ngược lại cười hi hi: “Thực ra thì cũng không có chuyện gì, gần một trăm cô vợ của tôi chạy mất mười cô rôi…”
“Cung chủ, cô nói xem có đau lòng không cơ chứ, than ôi!”
Cung chủ ghét nhất loại đàn ông mặt mũi như này, hơn nữa Trương Thiên còn nói mình có gần một trăm cô vợ: “Ghê tởm, đáng ghét, anh lại còn có đến một trăm vợ… Hừm, đàn ông!”
“Cho anh buồn, anh tốt nhất cứ buồn đến chết đi!”
Trương Thiên chuyển đề tài câu chuyên, híp mắt cười nói: “Ơ, cung chủ này, tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, tôi phát hiện…”
Cung chủ lạnh mặt: “Chuyện gì!”
Trương Thiên cúi đầu, khuôn mặt nham hiểm: “Nghe nói đệ tử nữ phái Di Âm của cung chủ chưa đến ba bốn nghìn, tối thiếu cũng phải có một nghìn tám trăm nhỉ.
”
“Ừm, đệ tử dưới tay bản cung quả thật có hơn hai nghìn tám trăm người!”
“Ồ, nếu đã như vậy, vừa hay tôi lại mất mười cô vợ, cung chủ có thể gả mấy cô đến để an ủi tâm hồn Trương Thiên tôi không?”
“Cút đi!”
Cung chủ vô cùng ghét bỏ, nhưng Trương Thiên đã thành công chuyển dời sự chú ý của cô ta,
Sau khi trêu đùa một hồi, Trương Thiên bắt đầu sắp xếp: “Cung chủ, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta đi bệnh viện đi!”
“Đến lúc tôi đồng ý với cô rồi, đưa cô đi khám siêu âm, xem xem trong bụng cô có đứa bé nào không…”
Cung chủ lạnh mặt gật đầu, “Coi như anh vẫn nhớ lời của bản cung, thật sự là sắp xếp mãn nguyện!”
Trương Thiên nhỏ giọng thì thầm: “Khụ khụ, tôi thu xếp vội vàng như vậy, chẳng qua là muốn đưa bà già như cô về Cửu Châu sớm một chút, không thì ngày ngày cứ phải mang theo một đứa trẻ con…
Sắc mặt cung chủ liền thay đổi: “Anh vừa nói cái gì?”
Trương Thiên ho một tiếng: “Không có gì, tôi chẳng nói cái gì cả!”
“Châu Vũ, sắp xếp xe đến bệnh viện!”
Trương Thiên vội vã đẩy cửa ra ngoài.
.
Danh Sách Chương: