Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dương Yến chạy đi quầy phục vụ để kiểm tra, Trần Siêu cũng đi theo phía sau.



Không cho cô tôi cơ hội chơi xấu.



Trương Thiên lại mặc kệ, đổi tới vị trí điều khiển mà thử xe một chút.



Phỏng chừng tài xê riêng sau này của sếp Lâm là mình rồi.



Phải mau chóng thử một chút, xem có thoải mái hay không.



Đương nhiên cảm giác cũng coi như không tệ lắm, số tiền hơn một ngàn vạn này cũng coi như không lỗ.



Rất nhanh, Trần Siêu đã chạy trở về.



Anh tôi mang nụ cười tươi trên mặt, coi như thuận buồm xuôi gió.



Hiển nhiên, Dương Yến thua, thua đến sát ván rồi.



Nguồn thu tài chính của Trương Thiên không có vấn đề, ngay cả thân phận địa vị cũng không sai, chung quy thì danh tuổi của tổng giám đốc tập đoàn Ái Thiên còn treo ở nơi đó.



Còn có đầu tư của tập đoàn tài chính Thiên Sứ, đây là được xã hội công nhận uy tín.



Trương Thiên nhếch miệng mà cười với anh ta: “Làm xong rồi à?”


Tâm tình của Trần Siêu hết sức vui sướng, kích động đến mức bây giờ còn chưa hồi phục, anh tôi gật đầu thật mạnh.



“Vậy đợi lát nữa tôi có thể lái xe đi rồi chứ?” Trương Thiên hỏi.



Tiền cũng đưa, đăng ký gì cũng làm xong rồi.



Trần Siêu vui mừng giống như mình mua siêu xe, há mồm nói:

“Anh Thiên, lái đi bây giờ luôn củng không thành vấn đề!”

“Thật không ngờ đấy, anh Thiên!”

“Tôi đang nằm mơ sao? Sao tôi cảm thấy mình xem nhiều tiểu thuyết, cho nên mọi chuyện như tôi đang tưởng tượng ra vậy!”

Suốt bao lâu nay luôn muốn xả giận trước mặt Dương Yến, không nghĩ tới hôm nay đã được toại nguyện.



Thật quá vui vẻ.



Trương Thiên trầm giọng mà nói: “Nhìn anh đắc ý kìa!”

“Không phải mua một chiếc xe thôi sao?”

“Lấy chìa khóa tới đây, tôi phải đi thử xe một chút.



Trần Siêu đưa chìa khóa qua, nhắc nhở: “Nhưng phải đợi một chút, anh mua chiếc Cullinan này, đợi lát nữa sẽ có nhân viên công tác đến xếp hàng duy trì trật tự, vui vẻ đưa tiễn ra cửa.



Bây giờ người đông quá không có cách nào.



Hơn nữa cả cửa hàng chỉ có một chiếc, được mua đi tự nhiên là phải lái ra từ trong tiệm rồi.



Đợi một hồi, không chờ tới các nhân viên vui vẻ đưa tiễn, lại nhìn thấy Dương Yến dẫn hai người đàn ông mặc tây trang giày da đi tới.



Người đàn ông đi ở phía trước chừng ba mươi tuổi, trông khá trầm trọng, khí chất cao hơn những người khác một ít!

Hiển nhiên anh ta chính là giám đốc Dương mà Dương Yến nhắc tới.



Xe vừa được Trương Thiên mua đi, giám đốc Dương đã đi tới muốn mua siêu xe.



Dương Yến cũng không có ý tốt khuyên bảo anh ta, ngược lại thêm mắm thêm muối mà miêu tả: “Giám đốc Dương, người mua xe kia thật sự kiêu ngạo.



“Tôi muốn nói cho anh ta biết chiếc Rolls-Royce Cullinan này đã được ngài đặt trước.

.

.

.

.

.



“Xem có thể dùng thể diện của ngài để tranh thủ một chút không!”

“Nhưng anh ta không chịu, còn nói với tôi là ‘Đừng nói là anh ta, cho dù là ông trời xuống đây, anh ta cũng phải lái đi’.



Ý này chính là, thể diện của giám đốc Dương không đủ lớn!

Người nào có chút thân phận, nghe xong những lời nói mà vui vẻ được chứ?

Sau khi giám đốc Dương nghe xong, lạnh giọng mà bảo Dương Yến chỉ đường, anh ta muốn nhìn xem đó là ai!

Tuy công ty của anh không phải xí nghiệp hạng nhất ở thành phố Nam Châu, nhưng tốt xấu gì cũng là người có thể đi vào thương hội thành phố Nam Châu, cũng coi như có tên có tuổi.




Trên gương mặt Dương Yến lộ ra nụ cười lạnh, cực kỳ vui vẻ mà dẫn đường!

Không chỉ như thế, Dương Yến còn biết giám đốc Dương rất thân với sếp tổng nhà mình, cô ta còn vượt cấp mà gọi điện thoại cho ông chủ.



Nói là giám đốc Dương bị người ta ức hiếp trong tiệm của chúng ta.



Trùng hợp là ông chủ của cô ta đang ở gần đó, vội vàng nói qua xem tình hình sao.



Dương Yến nhắc đi nhắc lại trong lòng: Giờ có trò hay để xem rồi.



Cô ta không chê chuyện lốn, dùng cách nào cũng phải chọc gậy bánh xe, làm Trương Thiên và Trần Siêu hiểu được, đắc tội cô ta thì không có kết cục tốt.



Dẫn giám đốc Dương đi đến trước chiếc xe thì dừng lại.



Dương Yến giơ tay lên, chỉ vào Trương Thiên ngồi trong xe, nói:

“Giám đốc Dương, anh xem!”

“Chính là người nọ, ăn mặc chẳng ra gì, nhưng tính tình lại không nhỏ đâu.



Tiếp theo, cô ta híp mắt, trong lòng thầm cười trộm.



Cô ta chờ giám đốc Dương trừng trị tên cóc ké như Trương Thiên, muốn nhìn Trương Thiên phải nhận lỗi, ăn nói khép nép trước mặt giám đốc Dương.



Cô ta còn muốn cho Trần Siêu biết, thằng bạn học chỉ giỏi thùng rỗng kêu to của anh ta cũng chẳng là cái gì khi đứng trước mặt giám đốc Dương mà Dương Yến cô ta quen biết.



Trần Siêu nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Dương Yến, tự nhiên có thể đoán được loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như cô ta muốn làm chuyện gì.



Anh ta thở dài, nói với Trương Thiên:

“Anh Thiên, tôi thấy Dương Yến này muốn kiếm chuyện với anh đấy!”

Trương Thiên cũng đã rõ tình huống, chỉ cười cười đáp lại:

“Không đúng, phải là cô ta tự chuốc lấy phiền phức.



Đường đường là một chiến thần mà có thể để một nhân viên kinh doanh vả mặt hay sao?

Trần Siêu không cảm thấy lời Trương Thiên nói buồn cười, bởi vì anh ta cũng biết giám đốc Dương quen biết ông chủ của bọn họ, là một người có quyền có thế.



Đúng là bây giờ Trương Thiên ăn lên làm ra, nhưng anh ta cũng không rõ thực lực của Trương Thiên rốt cuộc thế nào.



Nếu so sánh tiền bạc, giám đốc Dương này có lai lịch có quyền thế, hẳn sẽ thấp hơn một chút, nếu hai người phát sinh mâu thuẫn, anh ta cảm thấy Trương Thiên sẽ bị hại hơn một chút.



Anh ta nhăn mày, nói:

“Anh Thiên, anh Dương này là người có quyền thế đó!”

Trương Thiên cười!

Người này có quyền thế, vậy có lợi hại hơn Diêm Vương sống là Lưu Diệu hay không?

Anh an ủi Trần Siêu:

“Anh xem anh khẩn trương cái gì chứ?”

“Còn nhớ trước kia anh đã nói cái gì không? Anh chính là người đàn ông có thể phi thăng!”

“Không bình tĩnh như vậy, về sau làm sao cùng tôi thăng tiên kia chứ?”


Không nói cái này còn đỡ, vừa nhắc tới một cái, Trần Siêu càng sợ!

Lần trước nói đến thăng tiên, anh ta còn bị đánh đến mông nở hoa đây này.

.

.



Thùng thùng!

Dương Yến gõ cửa xe vài cái.



Trương Thiên kéo kính cửa sổ xuống, không thú vị mà nói:

“Đừng gõ hư xe tôi, xe này không phải cô có thể chạm vào!”

Những lời này hình như đã từng nghe qua, là những lời vừa rồi cô ta dùng để mắng Trương Thiên.



Dương Yến nghe vậy, mặt lập tức đen, oán hận mà nói:

“Đợi lát nữa thì anh biết mặt, giám đốc Dương nói muốn gặp anh!”

Trương Thiên lắc lắc đầu, nói:: “Không gặp!”

“Giám đốc Dương là bố của cô, cũng không phải bố của tôi!”

Trực tiếp kéo cửa sổ xe lên, để lại cho cô ta mang vẻ mặt đầy kinh ngạc!

Đã xảy ra cái gì? Tôi đang làm gì?

Trần Siêu cũng nhịn không được mà muốn cười.



Nhưng khi nhìn thấy Dương Yến trở lại bên cạnh giám đốc Dương, Trần Siêu vẫn xông ra ngoài, muốn trực tiếp giải thích với giám đốc Dương!

Anh ta tin là, nếu giải thích rõ ràng, giám đốc Dương cũng sẽ không truy cứu.



Dương Yến nhìn thấy vẻ mặt coi thường của Trương Thiên, trở lại bên cạnh giám đốc Dương thì lại thêm mắm dậm muối, nói:

“Giám đốc Dương, anh ta bảo anh cút!”

Dương Khải Phàm nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, một luồng lửa giận xông thẳng lên đầu, anh ta thầm nghĩ: Giành xe của tôi mà còn kiêu ngạo như vậy?

Anh ta rất muốn biết đây rốt cuộc là nhân vật nào!

Trần Siêu đã đi xuống, Trương Thiên tự nhiên cũng cùng đi xuống, nhìn xem người này có địa vị gì.



Anh mở cửa xe bước xuống.



Bọn họ đều nhìn chằm chằm lại đây.



Khóe miệng Dương Yến nhếch lên, cảnh tượng cô ta muốn nhìn thấy rốt cuộc cũng tới.






.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK