Những người được Càn Võ tông phái đi lần này cũng đã bị điều chỉnh lại.
Đội do Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và Trương Thiên dẫn đầu, đội viên bao gồm Võ Hoàng, Tô Mộc Phong và Cung Nhu!
Ban đầu, Võ Viêm, với tư cách là tông chủ nắm giữ Hào Long Lệnh, hẳn ông ta sẽ đích thân dẫn đội đến tận nơi đăng cai.
Nhưng việc xảy ra lần này có yêu ma thì tất có quỷ quái, ông ấy vẫn nên ở lại trấn giữ tông môn của mình sẽ thích hợp hơn.
Là người mạnh nhất tông môn, không có chuyện tông môn xảy ra chuyện lớn mà lại có thể tùy tiện rời đi.
Bọn họ lo rằng lần này Hào Long Lệnh là kế điệu hổ ly sơn, nhỡ rơi vào tay tông môn khác hoặc là tổ chức đối địch thì sẽ là tổn thất lớn.
Cho nên lần này để nhóm Trương Thiên đi là ổn nhất.
“Hy vọng mọi người bảo vệ Hào Long Lệnh thành công, ta sẽ chờ các người trở về ở đại điện!” Võ Viêm căn dặn vài lời cuối.
Đại trưởng lão đáp lời: “Tông chủ, ông cứ yên tâm, có Tô Mộc Phong ở đây, Hào Long Lệnh sẽ không rời được! Ha ha.
”
Tam trưởng lão: “Tông chủ, cứ chờ tin tốt từ chúng tôi!”
Võ Viêm gật đầu, khoát tay.
Đội của Trương Thiên còn mang theo vài vị hộ pháp quan trọng khác rời khỏi tông môn, tiến về phía vùng núi U Huyền!
Càn Võ tông và vùng núi U Huyền cũng không tính là gần, khoảng hai tiếng đồng hồ bọn họ mới đến nơi.
Địa điểm tập hợp lần này là đỉnh núi cao nhất của vùng núi U Huyền.
Trên đỉnh núi đó có một khoảnh đất đã hóa đá rộng lớn được hình thành tự nhiên, nơi này có thể chứa ít nhất một hai vạn người.
Mặc dù cách thời gian thi đấu tranh đoạt Hào Long Lệnh còn tận ba tiếng đồng hồ nhưng bây giờ đã có rất nhiều người có mặt.
Từng đội nhóm dự thi đến từ các tông phái được đại lão của tông môn dẫn đầu đều đang nhao nhao đăng ký thông tin liên quan…
Hạng mục thi đấu tranh Hào Long Lệnh được tổ chức mấy năm một lần, hơn nữa còn là thời khắc quyết định Cửu Châu thay đổi người đứng đầu.
Cho nên rất nhiều cường giả đều sẽ đến đây để chứng kiến quá trình này.
Đương nhiên cũng có rất nhiều tông môn đến đây chỉ để ôm được danh hào Bát Đại Tông môn.
Không chỉ vì muốn thử vận may, mà còn là vì thiên tài do tông môn nhiều năm bồi dưỡng ra, là lừa hay là ngựa, cũng nên đến lúc lôi ra thử xem thế nào.
Muốn tông môn có uy vọng danh tiếng ở Cửu Châu, chỉ có cầm được Hào Long Lệnh trong tay là cách nhanh nhất.
Nhóm của Trương Thiên vừa xuất hiện đã gây nên không ít xôn xao.
“Mau nhìn kìa, người của Càn Võ tông đến rồi!”
“Tông môn mạnh nhất hiện giờ đó, năm nay bọn họ chuẩn bị trước chắc cũng không tệ đâu nhỉ?”
“Không biết, lần trước có một đệ tử của Càn Võ tông hạ một loạt các tông môn khác, lập nên kỷ lục toàn thắng, không năm nay liệu có thêm một người như thế nữa không?”
“Ai biết được chứ?”
“Tôi nghe nói vị đệ tử kia của Càn Võ tông cũng đã là cường giả Thần cấp, với lại cậu ta còn rất trẻ, lần này chắc là cũng tới tham gia nhỉ?”
“Haizzz, nếu mà vị cường giả đó còn đến, chắc tông môn của chúng ta sẽ không có cơ hội nữa!”
“Haizzz, tông môn của chúng ta cũng thế…”
Lúc này, trong đám đông, có người nói: “Hình như không có vị cường giả đó tham gia, tôi đã đến đây vào lần trước, có ấn tượng rất sâu sắc về người đó, nhưng trong đội tham gia lần này không thấy bóng dáng vị cường giả đó đâu hết.
”
“Hả? Thế là sao?”
“Chẳng lẽ Càn Võ tông lại có cường giả mới rồi à?”
“Ban đầu tôi muốn đến tham gia lần này là vì muốn được tận mắt chứng kiến phong thái của vị cường giả đó, không ngờ là người đó lại không tham gia, thật đáng tiếc!”
Càn Võ tông gây nên một phen xôn xao!
Dù sao cũng là tông môn có vị trí đứng đầu Bát Đại Tông môn, hơn nữa còn nắm Hào Long Lệnh trong tay, đi tới đâu cũng sẽ có người hô hào tới đó.
Tô Mộc Phong khẽ hỏi: “Lão đại, vào đợt thi đấu tranh cướp Hào Long Lệnh, biểu hiện của anh rốt cuộc ghê gớm cỡ nào vậy!”
“Mấy chuyện đó sao đến tận bây giờ vẫn có người truyền tai nhau thế nhỉ?”
Trương Thiên cười nói: “Cũng bình thường, không tính là quá quan trọng, dù sao trong trí nhớ của tôi cũng không quá rõ ràng…”
Lúc này Cung Nhu mới trừng mắt giải thích: “Sư huynh Mộc Phong, anh đừng nghe anh Thiên nói, anh ấy lợi hại lắm đó.
”
“Đầu tiên phải kể đến là tranh cờ Bát Đại Tông hào lệnh, anh Thiên là người hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa từ xưa đến nay chưa từng có ai cướp được cờ từ trong tay anh ấy, tạo nên kỷ lục kép!”
“Mặt khác, khi Bát Đại Tông môn tranh cướp Hào Long Lệnh, vốn phải là hình thức rút thăm thi đấu đánh tấn cấp, nhưng lại bị anh Thiên khuấy đảo thành ra đấu vòng loại.
”
“Lúc đó Càn Võ tông chúng ta là tông môn vừa mới thăng cấp, tất cả mọi người đều không xem trọng, các tông môn tham dự đều nói rằng Càn Võ tông chúng ta là đội yếu nhất, ai cũng muốn rút trúng Càn Võ tông, hơn nữa còn bảo rằng ai rút trúng thì người đó được lợi…”
“Lúc bấy giờ anh Thiên liền bước tới và nói, mọi người không cần phải rút thăm, một mình anh ấy khiêu chiến với cường giả của Thất Đại Tông khác.
”
“Kết quả thì anh cũng biết rồi đấy, tất cả cường giả của Thất Đại Tông đều bị đánh bại bởi anh Thiên!”
Võ Hoàng cũng gật đầu đồng ý, chứng minh rằng Trương Thiên khi đó ghê gớm cỡ nào!
“Thì ra là thế!” Tô Mộc Phong gật đầu.
Anh ta biết vì sao những lần thắng bại đối với Trương Thiên mà nói chẳng có ấn tượng gì mấy, bởi vì Trương Thiên đã cảm nhận sâu sắc được thời khắc đứng giữa sự sống cái chết là gì rồi!
Còn về những trận đấu tranh cướp nhau thế này, đối với Trương Thiên, người đã từng trải qua biết bao trận chiến cũng chẳng có gì ấn tượng.
Đại trưởng lão Càn Võ tông đưa theo bọn họ đi về chỗ đăng ký.
Bát Đại Tông môn khi đăng ký đều được hưởng các đặc quyền ưu tiên, bọn họ tiện tay viết tên Võ Hoàng, Cung Nhu và Tô Mộc Phong lên.
Vào lúc này, đột nhiên có người ở sau lưng kêu to.
“Ái chà, Vũ Cửu Đao - Càn Võ tông mấy người tới sớm thật ha!” Giọng nói của người đàn ông nghe hơi quái dị, đầy vẻ khiêu khích: “Chỉ là, chuyện lớn như Hào Long Lệnh thế này, sao lại không thấy Tông chủ Võ Viêm của mấy người tới vậy?”
Mấy người của đội Càn Võ tông đăng ký xong xuôi, đang mặt đối mặt với người vừa đến.
Bọn họ mặc đạo bào màu lam nhạt, trên áo có một chữ “diệt”, chính là tông môn xếp hạng hai trong Bát Đại Tông môn: Diệt Linh tông!
Đại trưởng lão tên là Vũ Cửu Đao, giọng điệu của ông bình tĩnh, cười trào phúng: “Ha ha, Hào Long Lệnh năm nay là vật trong túi Càn Võ tông chúng tôi, cuộc thi tranh giành này chẳng qua là một hình thức mà thôi, Tông chủ Võ Viêm không cần thiết phải đích thân đến dự, để mấy người bọn tôi đến một chuyến là được!”
“Tông chủ Vương Lương, lần này ông tự mình đến đây, e không phải là do quá lo lắng thực lực của đệ tử không đủ sao?”
Sau khi những lời này vừa dứt, sắc mặt đám người của Diệt Linh tông đều đen đi.
Chân mày của mỗi một người bọn họ đều cau lại, biểu lộ rõ địch ý.
Ánh mắt Trương Thiên vẫn luôn duy trì sự sắc bén, hôm nay anh đến đây cũng không phải vì muốn nhìn xem Tô Mộc Phong cướp được Hào Long Lệnh thế nào, mà là vì muốn tìm ra kẻ nào muốn gây bất lợi cho Càn Võ tông!
Hiển nhiên Diệt Linh tông với vị trí thứ hai trong Bát Đại Tông môn này có hiềm nghi rất lớn.
Diệt trừ Càn Võ tông vì muốn chiếm quyền trở thành đệ nhất tông môn, Diệt Linh tông có đầy đủ động cơ để làm như thế.
Ánh mắt Tông chủ Diệt Linh tông âm trầm, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm: “Hừ, năm nay Càn Võ tông các người còn muốn giành được Hào Long Lệnh? Ha ha, không có cửa đâu!”
“Tôi không ngại nói cho các người biết, Hào Long Lệnh năm nay chắc chắn bị Diệt Linh tông chúng tôi giành được, Càn Võ tông mấy người không có cơ hội đâu.
”
Sau khi nói xong những lời này, Tông chủ Diệt Linh tông và các đệ tử ở phía sau ông ta đều bày vẻ mặt tự tin.
Chỉ là không biết bọn họ tự tin và thực lực hay là vì có tính toàn khác?
Chân mày Trương Thiên rõ ràng hơi nhướng lên một chút, Tô Mộc Phong cũng phát giác có điều không ổn, xoay đầu đối mặt với Trương Thiên!
Phe Đại trưởng lão cũng hơi sững người, sau lạnh giọng đáp trả: “Đừng tự tin thái quá, chúng ta đi!”
Vương Lương thấy người bên Càn Võ tông muốn rời đi, lập tức hô to: “Vương Cực, các người nhớ cho kỹ, nếu đụng phải người của Càn Võ tông thì đẩy thẳng vào chỗ chết.
”
“Hào Long Lệnh hôm nay chỉ có thể do Diệt Linh tông chúng ta lấy về!”
“Vâng, thưa Tông chủ!” Vương Cực chắp tay, lớn tiếng trả lời.
Rõ ràng ông ta đang nói cho người xung quanh nghe…
“Hai Đại Tông môn mạnh nhất đụng nhau, xem ra có kịch hay để xem rồi!”
“Hào Long Lệnh lần trước Càn Võ tông cướp từ trong tay Diệt Linh tông, hai nhà có thể xem là kẻ địch của nhau.
”
“Nhưng lần này tông môn nào cướp được Hào Long Lệnh cũng khó mà nói trước được, dù sao Càn Võ tông nào có đem theo vị đệ tử quái vật kia theo cùng đâu!”
“Cũng đúng…”
Đại trưởng lão đưa mọi người rời đi, không có hứng thú đấu khẩu với đám người phe Diệt Linh tông.
Lúc này, Đại trưởng lão dẫn theo mấy người Càn Võ tông đến chỗ ngồi.
Tại quảng trường bằng đá cực lớn này, tám chiếc ghế bành lớn được đặt ở vị trí trung tâm, bên cạnh từng chiếc lớn là ba hoặc hai chiếc ghế nhỏ hơn.
Mà khoảng không gian chính giữa là một võ đài rộng vài chục thước.
Tám chiếc ghế bành tất nhiên là ghế để Bát Đại Tông môn ngồi, còn chính giữa võ đài chính là Hào Long Lệnh được chuẩn bị cuối cùng để Bát Đại Tông môn tranh giành với nhau!
Là tông môn nắm giữ Hào Long Lệnh lần trước, nên ghế ngồi của Càn Võ tông được sắp xếp ở vị trí nổi bật nhất.
Đại trưởng lão bình thản đi về phía vị trí trung tâm nhưng không vội vàng nhập tọa mà dựa theo lời dặn dò của Tông chủ Võ Viêm, đến thăm hỏi người của Nguyệt Quan tông trước.
Dù sao giao tình giữa Càn Võ tông bọn họ và Nguyệt Quan tông không tệ, mà Nguyệt Quan tông cũng là một trong các tông môn đang ký tham gia tranh cướp Hào Long Lệnh, có thể đả động ít tin tức.
Vũ Cửu Đao mang theo nhóm Trương Thiên cùng nhau đi đến chỗ của Nguyệt Quan tông.
Tông chủ Nguyệt Quan tông cũng không đến, những người tham gia là do Đại trưởng lão của họ dẫn đội!
Vũ Cửu Đao mở miệng nói chuyện: “Chào Trịnh trưởng lão, lần này Tông chủ của mọi người không đến tham gia à?”
Trịnh trưởng lão đánh giá Vũ Cửu Đao, sau đứng lên khách sáo đáp lời: “Là Đại trưởng lão của Càn Võ tông đây sao? Chào ông!”
“Thật áy náy quá, Tông chủ Nguyệt Quan tông chúng tôi đang lúc đột phá tu vi, gần đây vẫn luôn bế quan, nên không đến tham gia được.
”
“Xin hỏi, ông tìm Tông chủ chúng tôi có việc gì sao?”.
Danh Sách Chương: