Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi Tần Quảng Nghĩa nghe xong điện thoại của Trương Thiên, ông ta chất vấn Tần Trăn ngay tại chỗ: “Tần Trăn, rốt cuộc cháu đã làm gì Trương Thiên hả?”
Giọng nói to, âm thanh trong phòng vang dội trở lại.

Tần Quảng Nghĩa tức giận đến đỏ bừng mặt, nóng giận một lần nữa lại tăng vọt.

“Bố, bố không nên kϊƈɦ động như vậy!” Tần Lương nhíu mày, ông ta bước tới và vỗ vào lưng Tần Quảng Nghĩa xin bớt giận.

Hàng lông mày của Tần Quảng Nghĩa cau có như ông già, ông ta vẫn không thể khôi phục lại trạng thái bình thường: “Con cho rằng ta muốn kϊƈɦ động à?”
“Trương Thiên cậu ta vác đao đến tận cửa đòi nợ rồi, còn nói muốn đứa con ngoan này của con đền mạng, ta có thể không kϊƈɦ động sao?”
Tất cả mọi người nghe thấy Trương Thiên muốn giết đến tận cửa thì trêи mặt ai cũng tỏ ra khϊế͙p͙ sợ.

Vừa rồi đã nói về thực lực của Trương Thiên, mọi người đi theo Tần Quảng Nghĩa đều hiểu rõ, đây cũng có thể coi là ngang vai ngang vế với Tần Quảng Nghĩa rồi, thậm chí nhân vật này còn ở trêи một chút!
Loại người như vậy bỗng dưng nói muốn đến thăm, thật ra là không đơn giản.

Trong phòng bắt đầu tán loạn thảo luận: “Tần Trăn, bây giờ rồi còn giấu giếm cái gì? Tranh thủ thời gian mau nói.


“Cậu ta tự nhiên muốn đến lấy mạng, cháu còn không làm chuyện gì tày trời à?”
“Chuyện tới nước này, cho dù là chuyện gì thì cũng nói ra, ông nội cháu sẽ nghĩ giải pháp, chúng ta cố gắng hết sức đừng đắc tội với một nhân vật lớn như Trương Thiên!”

Tần Lương buồn rầu, ông ta quát lớn vào Tần Trăn: “Còn ngây ra đó làm gì? Có làm gì thì tranh thủ thời gian nói với ông nội.


Tần Trăn vừa nghe được Tần Quảng Nghĩa muốn nhận lỗi với Trương Thiên, đối phó với chuyện này coi như xong, trong lòng anh ta không muốn tiếp nhận kết quả như vậy nên tâm trạng đang hỗn loạn, bởi vì lúc này anh ta vẫn không chiếm được đến một chút tiện nghi nào.

Nhưng bây giờ chính ông nội nói với mình, Trương Thiên không nhận lời xin lỗi, ngược lại còn muốn xông vào nhà họ Tần đòi nợ?
Chuyện này không phải đúng ý nguyện trong lòng Tần Trăn sao?
Trong lòng anh ta vui vẻ trở lại, thậm chí còn cười thầm nham hiểm, không ngừng suy nghĩ thầm trong lòng: “Ha ha, cứ tưởng anh ta sẽ nhận lời xin lỗi của ông nội rồi cho qua chuyện, không ngờ Trương Thiên còn dám hung hăng càn quấy phía trêи đòi nợ nhà họ Tần, đây không phải cho mình một cơ hội tiêu diệt anh ta sao?”
“Ở địa phương khác mình không giết được anh ta, nhưng ở nhà họ Tần này mình còn không thể giết chết Trương Thiên sao? Ha ha đúng là ngu dốt!”
“Đến đây, lúc đấy Tần Trăn tôi sẽ giết chết anh!”
Lúc Tần Trăn vẫn còn đang mải suy nghĩ thì Tần Lương đã đạp một cái cho anh ta tỉnh lại.

Tất cả mọi người đều đang ép Tần Trăn nói ra chân tướng.

Tần Mỹ thấy mọi người khẩn trương như vậy, cô ta mấp máy muốn hé miệng nói ra việc đã làm với Lâm Tử Thanh: “Ông nội…”
Tần Trăn nghiêng đầu liếc cô ta một cái, giống như muốn ra hiệu bảo cô ta dừng lại.

Anh ta biết rõ muốn tiêu diệt được Trương Thiên thì nhất định phải giấu kín chuyện này, nếu không khi ông nội hiểu rõ tình hình thì sẽ tiếp tục lấy lòng Trương Thiên.

Nếu Trương Thiên không đuổi tới nhà họ Tần, bản thân anh ta không thể mượn quyền lực và nhân lực để đuổi giết Trương Thiên rồi.

Đẳng cấp như Trương Thiên mà làm bậy ở nhà họ Tần, dùng quà tặng bên trêи cho lực lượng hộ vệ của nhà họ Tần, anh ta nhất định có thể thành công bắt lấy Trương Thiên.

Chẳng những có thể tiêu diệt Trương Thiên, còn không cần gánh vác bất kì tội danh gì!
Tần Trăn hoàn toàn nghĩ rằng có thể tiêu diệt Trương Thiên chính là biện pháp tốt nhất.

Tần Trăn quay lại trả lời Tần Quảng Nghĩa với dáng vẻ nhíu mày đáng thương: “Ông nội, cháu chỉ tiến hành phong tra tập đoàn của hai người bọn họ nhằm gây áp lực, cháu không làm chuyện gì khác.


“Cháu còn có thể làm gì đến anh ta? Cháu chỉ muốn Trương Thiên hoàn toàn mất đi quyền thế, không muốn để cho anh ta kiêu ngạo như vậy mà thôi.


Tần Quảng Nghĩa bực bội nói: “Không làm cái gì mà Trương Thiên lại muốn lấy mạng cháu?”
Tất nhiên ông ta không tin quá mức rằng Trương Thiên muốn lấy mạng của Tần Trăn vì chuyện của công ty.

Tần Trăn liều chết cắn răng nói: “Ông nội, ông nên tin cháu, cháu có thể làm gì Trương Thiên? Cháu thật sự không làm gì hết!”
“Nếu không ông hỏi Tần Mỹ thử xem? Sự việc lúc đấy, Tần Mỹ cũng biết toàn bộ quá trình…”
Đến nước này, anh ta tuyệt đối không thể khai ra, anh ta kéo người Tần Mỹ một cái và không ngừng ám thị bằng ánh mắt.

Tần Mỹ bị dọa đến nỗi run rẩy và giật nảy mình.


Mặc dù cô ta không dám nói dối ở trước mặt Tần Quảng Nghĩa, nhưng Tần Trăn đã ám chỉ như vậy rồi, hơn nữa Trương Thiên còn là kẻ thù chung của hai người bọn họ, cô ta bất chấp tất cả nói: “Ông nội, anh trai cháu nói không sai!”
“Anh trai chỉ cho người phong tra tập đoàn của Trương Thiên và Lâm Tử Thanh mà thôi, anh trai không làm chuyện tày trời nào khác!”
Nét mặt của Tần Quảng Nghĩa nặng nề nhưng ông ta có chút nghi ngờ.

Ông ta nghiêm túc hỏi: “Các cháu không nói dối?”
Tần Trăn nhanh chóng đáp lại bằng một giọng chắc chắn: “Không có!”
Tần Mỹ nhíu mày nhưng cũng gật đầu đồng ý.

“Ta nói cho các cháu biết, nếu bây giờ cháu nói ra sự thật thì có lẽ ta sẽ nghĩ cách giúp các cháu, còn nói dối với ta thì lúc đó ai cũng không giúp được các cháu nữa!” Tần Quảng Nghĩa rõng rạc nói.

Tần Mỹ có chút dao động, cô ta liếc Tần Trăn một cái nhưng trong lòng Tần Trăn lúc này vô cùng kiên định, hai người bọn họ vẫn nhấn mạnh bản thân nói đúng sự thật.

Nếu một mình Tần Trăn nói, Tần Quảng Nghĩa có chút không tin, nhưng Tần Mỹ cũng nói như vậy rồi, trong lòng ông ta có chút dao động.

Ông ta thầm nhắc nhở: “Chẳng lẽ Trương Thiên thật sự vì công chuyện của công ty mới muốn Tần Trăn rơi vào con đường chết? Nếu là như vậy thì cậu ta đã quá làm càn, không để Tần Quảng Nghĩa ta vào mắt à?”
Tần Lương thấy vậy cũng tin tưởng lí do từ chối của con gái, ông ta nhíu mày hỏi lại: “Bố, hay là có hiểu lầm gì chăng? Tần Trăn và Tần Mỹ không giống như đang nói dối đâu!”
Tần Trăn gật đầu đồng ý: “Ông nội, bố cháu nói cũng có lí, Trương Thiên có thể đắc tội người khác nên cũng bị trả thù, cuối cùng lại tính toán nhầm lên đầu cháu?”
Tần Mỹ nói: “Đúng thế, Trương Thiên ở thành phố Thiên Hải này đắc tội với không ít gia tộc, lần trước Trương Thiên trực tiếp đắc tội với ông chủ của các công trình ở thành phố Thiên Hải, còn bắt người làm trêи dưới quỳ xuống, anh ta làm việc ngông cuồng như thế, rất có thể là người khác trả thù.


Từ già đến trẻ nhà họ Tần nghe những lời nói vừa rồi, cũng chầm chậm đồng ý với lời khẳng định của Tần Trăn, mọi người nhìn về phía Tần Quảng Nghĩa.

Thật sự là hiểu lầm sao?
Tần Quảng Nghĩa nhắm mắt, hai tay day thái dương, ông ta trầm giọng nói: “Nếu như là hiểu lầm, vậy đợi lát nữa Trương Thiên đến, Tần Trăn giải thích rõ ràng từng việc một cho ta, chúng ta phải để Trương Thiên thấy không thấy sự xa cách.


Ông ta vẫn tin tưởng phẩm chất con người của Trương Thiên, nếu đây thật sự là hiểu lầm, ông ta tin rằng Trương Thiên cũng sẽ không làm càn, dù sao thì đây vẫn là kinh đô, hay là chỗ của nhà họ Tần!
Tần Trăn nghe ra được ý tứ của ông nội, anh ta đồng ý ‘Thăm hỏi’ khi Trương Thiên đến, trong bụng như đang nở hoa!
Anh ta gật đầu nói: “Vâng, ông nội!”
“Cháu nhất định sẽ giải thích rõ ràng với anh ta về hiểu lầm giữa hai bọn cháu, cháu còn có thể bắt tay rồi nói xin lỗi với anh ta, cái này xem như là Tần Trăn cháu đã mạo phạm anh ta.


Nói xong những lời này, trêи mặt Tần Trăn cười nham hiểm.

Tần Quảng Nghĩa cười lạnh nói: “Coi như cháu không hoàn toàn hồ đồ, phải hạ mình đấy!”
“Tần Lương, con tranh thủ cho người chuẩn bị bữa cơm tối nay, mở tiệc chiêu đãi khách quý.


“Vâng!” Tần Lương trả lời.


Từ già đến trẻ nhà họ Tần tản ra…
Sau đó, Tần Mỹ cau mày tìm Tần Trăn: “Anh, Trương Thiên dường như là người không đơn giản, vì sao anh không nói với ông nội về việc của Lâm Tử Thanh? Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Tần Trăn nham hiểm giải thích: “Anh muốn giấu diếm vấn đề này để dụ Trương Thiên đến nhà họ Tần chúng ta!”
“Chỉ cần Trương Thiên đến nhà họ Tần chúng ta gây sự, em cho rằng Trương Thiên có thể giết chết anh sao? Người phải chết chính là anh ta!”
Sau đó, Tần Trăn nói nhỏ với Tần Mỹ về kế hoạch cử đội hộ vệ dưới cấp Tần Quảng Nghĩa đi bao vây Trương Thiên.

Tần Mỹ nghe xong, cô ta cảm thấy kế hoạch này không chê vào đâu được!
“Hôm nay em xem anh của em sẽ chỉnh đốn Trương Thiên như thế nào.

” Trương Thiên cười nói: “Gọi A Mạc đến đây cho anh.


Rất nhanh, A Mạc đi tới trước mặt Tần Trăn.

Tần Trăn dặn anh ta trực tiếp đi tìm đội hộ vệ dưới cấp của Tần Quảng Nghĩa, đây chính là đội hộ vệ mạnh nhất trong chiến đội của Tần Quảng Nghĩa, mỗi người đều khủng bố vô cùng.

Chi đội này tương đương với cấp dưới của nhà họ Tần, chỉ cần người nhà họ Tần yêu cầu xuất binh thì sẽ đến hỗ trợ nhà họ Tần ngay lập tức.

Tần Trăn còn dặn dò A Mạc tốt nhất là nên dẫn người chờ thời cơ đánh lén!
Anh ta muốn dẫn người nhưng không xuất hiện ngay, đồng thời tất cả mọi người đều phải mang theo trang bị vũ khí, lúc đấy anh ta nhất định phải làm Trương Thiên suy tàn ở nhà họ Tần!
A Mạc đương nhiên là hiểu ý đồ của Tần Trăn, quay người đi ra lệnh sắp xếp.

Đôi mắt của Tần Trăn lóe lên từng ý cười lạnh, trong lòng đang rất mong chờ buổi tiệc hoành tráng nhất hôm nay.

Một giờ trôi qua!
Thời điểm đã chạng vạng tối, bóng dáng Trương Thiên xuất hiện ở trước cửa nhà họ Tần.

Hôm nay anh qua chín cửa để trở về thành phố Thiên Hải, vội vàng giải quyết chất nghiện trong người Lâm Tử Thanh, sau đó lại nhanh chóng đi đến nhà họ Tần ở kinh đô, trêи đường không ngừng nghĩ kế sách nên bây giờ cả người lộ ra có chút mệt mỏi rồi!
Nhưng mà trêи mặt anh vẫn không giảm chút thù hận nào.

Mục đích của anh đến nhà họ Tần rất đơn giản, bắt Tần Trăn đền mạng!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK