Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1343

“Thị thiếp?”

Mộ Dung Bắc Hải búng vào đầu nàng ấy: “Nàng ấy, sao lại chỉ có một chút chí khí thôi vậy, thị thiếp không bằng chính thất. Nếu như sau này trong vương phủ có những nữ chủ nhân khác, địa vị bọn họ đều cao hơn nàng thì trong lòng nàng không cảm thấy ấm ức sao?”

“Không ấm ức, chỉ cần điện hạ cho ta ở bên cạnh huynh thì cái gì ta cũng bằng lòng”

“Ngốc, sao nàng lại ngốc như thế!

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của chỉ cảm thấy tim của mình sắp bị hoà tan ra rồi.

Đến cả Triệu Khương Lan, hẳn cũng chưa từng yêu thương đến như thế.

Trong nháy mắt, hắn phân biệt không rõ ràng cảm tình của mình dành cho Hứa Mạn Nhi là gì.

Nhưng hẳn không kiềm chế được mà muốn cho nàng ấy càng nhiều sự nuông chiều và chăm sóc hơn.

“Hay là thế này, sau này nàng làm Trắc phi của ta đi!”

“Trắc phi?”

Hứa Mạn Nhi bưng kín miệng của mình ngay lập tức: “Nhưng ta có bàng ấy, Mộ Dung Bắc Hải tài đức gì chứ! Cho dù là Trắc phi của huynh thì cũng là đại tiểu thư của một gia đình đứng đản, mà ta chỉ là biểu tiểu thư của Hứa gia mà thôi.

Phụ thân đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, mâu thân thì đã mất từ sớm, làm ầm lên với gia tộc đến nỗi có chút không được vui vẻ. Thân phận của ta như vậy nếu mà làm Trắc phi của huynh thì có phải là sẽ khiến huynh gặp rắc rối không?”

“Không sao hết, lúc trước nàng bị Thần Vương phi khiến nàng vào Thần Vương phủ, nàng ấy không phải là có ý để nàng trở thành Trắc phi hay sao. Chẳng lẽ nàng làm được Trắc phi của Thần vương, lại làm không nổi Trắc phi của bổn vương sao? Hay là nói nàng vốn dĩ là không đồng ý?”

“Đương nhiên là không rồi! Sao ta có thể không đồng ý được chứ?

Ta rất là vuil Nàng ấy lập tức ôm lấy eo của Mộ Dung Bắc Hải, giây tiếp theo quả thực là muốn khóc vì vui quá.

“Công tử, huynh không phải tội nghiệp ta cho nên mới để ta làm nữ nhân của huynh chứ? Hay là nói, thật ra trong tim huynh có một chút thích ta?”

“Tội nghiệp? Trên thế gian này người tội nghiệp nhiều như thế, nếu như bổn vương đều tội nghiệp bọn họ thì không phải ta đều đưa họ vào vương phủ hết hay sao? Đừng nghỉ ngờ thêm nữa, đến bản thân ta cũng đã thừa nhận rồi, nàng đối với ta mà nói không giống với những người khác. Trước kia ta cũng từng có một Trắc phi, nhưng đó là do phụ hoàng và mẫu hầu cưỡng ép lập cho ta, trong lòng ta không hề tình nguyện một chút nào. Ta và nàng thì hoàn toàn không giống thế, nàng là ta cam tâm tình nguyện, thành tâm thành ý, là nữ nhân ta muốn giữ bên người. Nếu nàng tình nguyện thì sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau”

Hứa Mạn Nhi dùng sức gật đầu: “Ta đương nhiên tình nguyện rồi”

Bỗng nhiên nàng ấy chớp chớp mắt, càng chờ mong hơn nhìn Mộ Dung Bắc Hải.

“Công tử, điều đó có phải có nghĩa là bây giờ ta đã là người của huynh rồi không? Thật sự là giống như đang mơ vậy, bằng không, bằng không thì huynh hôn ta một cái đi”

Gương mặt của Mộ Dung Bắc Hải giống như đã nhuốm vô biên là ý cười vậy: “Nàng nói cái gì?”

Hứa Mạn Nhi che mặt ngay lập tức: “Ai da, chính là giống như huynh đã nghe thấy đó. Hỏi lại người ta lần thứ hai để làm chi, xấu hổ lắm!”

Mộ Dung Bắc Hải đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt của Hứa Mạn Nhỉ: “Xấu hổ? Hình như nàng không giống lắm. Từ trước ta đã muốn nói, tiểu cô nương như nàng nhìn thì có vẻ yên tĩnh hiền lành, nhưng gan ngược lại lại không nhỏ đâu, cái gì cũng dám nói. Thật ra, trong tim nàng từ lâu đã thương nhớ bổn vương rồi đúng không?”

“Công tử như ánh trăng rực rỡ sau cơn mưa, cho dù ta mơ ước đến huynh thì cũng không phải hợp tình hợp lý sao?”

Thấy nàng ấy tha thiết nhìn mình, Mộ Dung Bắc Hải chỉ cảm thấy trong lòng lại càng mềm đi.

Hắn từ từ cúi người xuống, đến gần gương mặt của Hứa Mạn Nhi.

Hứa Mạn Nhi bất giác nhắm mắt lại, thậm chí còn có chút chủ động mà mân mê cái miệng nhỏ.

Khóe miệng của Mộ Dung Bắc Hải cong lên, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cắm của nàng ấy, hôn một nụ hôn xuống môi của nàng ấy.

Trong nháy mắt tim Hứa Mạn Nhi đập loạn lên, nàng ấy ngẩng đầu lên để phối hợp hẳn.

Nhưng không ngờ là nàng ấy không khống chế lực được, vậy mà căn một cái lên miệng của Mộ Dung Bắc Hải Hẳn bất giác rên lên một tiếng, nắm lấy cái miệng nhỏ của nàng ấy.

“Thế mà còn cần người, nàng là chó sao?”

Hứa Mạn Nhi có chút đáng thương nói: “Không phải người ta không có kinh nghiệm sao, chẳng lễ điện hạ kinh nghiệm phong phú?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK