Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1630

Triệu Khương Lan dẫn đám đại phu đi chữa trị cho những người bị thương, còn có không ít người không cách nào chữa trị được, thi thể chỉ có thể bị bỏ lên cáng, đem đi thiêu hoặc là đi chôn.

Quận chúa Minh Châu trước đây thực sự có chút nghiên cứu về y thuật, nhưng bây giờ thấy nhiều người bị thương như thế, đặc biệt là có rất nhiều người bị thương là nam nhân.

Nếu như muốn chữa trị cho bọn họ, thì phải cởi trần. Nàng ta chịu không nổi nghiến răng, không dám tiến về phía trước.

Triệu Khương Lan thấy nàng ta khó xử, có chút không hiểu.

“Quận chúa làm sao vậy, người có cần giúp đỡ không?”

Quận chúa Minh Châu chỉ đành nói: “Triệu công tử, ngươi và các đại phu khác đều là nam nhân, ứng phó với tình hình này, tức nhiên là không có gì để nói. Nhưng bốn quận chúa là nữ nhi, bây giờ họ đều ở trần, ta thực sự..”

Nàng ta nói tới đây, Triệu Khương Lan đã hiểu ý rồi.

Triệu Khương Lan không kìm được nhíu mày, rõ ràng lúc đầu người muốn ở lại cũng là nàng ta, bây giờ thực sự ở lại rồi thì lại băn khoăn lo lắng.

Giọng điệu của nàng có chút xem thường: “Quận chúa, đây là chiến trường. Các chiến sĩ bị thương rồi, đa phần đều là những vết thương ngoài cần cởi đồ để chữa trị, nếu như người không có cách nào chữa trị được, vậy thì ta khuyên người hay là quay về thành Mật Đình đi”

“Không được, ta tuyệt đối không quay về.”

Quận chúa Minh Châu một mực từ chối, nói đùa cái gì vậy chứ, nàng ta cực khổ lắm mới khiến Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý cho bản thân ở lại đây.

Nếu như mới đánh có một trận mà đã quay về, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên không biết xem nàng ta là cái gì nữa.

Nàng ta chỉ đành khó chịu không vui nói: “Ta đi ra đằng sau nấu thuốc cho bọn họ, như vậy được rồi chứ gì.

Triệu Khương Lan không nói gì, quận chúa Minh Châu cũng có chút không vui rời đi.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy cảnh này, đi qua hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì. Triệu Khương Lan rất muốn nói, nhưng lại kìm lại không nói.

Hắn nhìn thấy Triệu Khương Lan đầu đầy mồ hôi, lấy ra một cái khăn tay giúp nàng lau sạch. Ánh mắt của hắn đau lòng không ngớt: “Hôm nay trong chốc lát lại có thêm nhiều người bị thương như thế, cực khổ cho nàng rồi.”

“Là một đại phu, cứu người trị thương là trách nhiệm của bọn thiếp rồi, không có cực hay khổ gì cả. Chàng không cần quan tâm thiếp, cứ đi chuẩn bị chiến thuật cho trận sau đi. Hôm nay Liên Tư Thành hao tốn sức lực, chắc hẳn gần đây sẽ không chủ động xuất chiến đấu. Nhưng mà lần sau, muốn dùng cách giống vậy để lừa bọn chúng mắc bẫy, thì không dễ dàng như vậy nữa rồi”

Mộ Dung Bắc Uyên gật gật đầu: “Ta biết rồi, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mà”

Triệu Khương Lan dịu dàng nhìn sang hắn: “Phu thê chúng ta phân công rõ ràng rồi nhé, chàng ở tiền tuyến bày binh bố trận, thiếp ở hậu phương giúp chàng khám và chữa trị cho các người bị thương, trận đánh này chúng ta nhất định có thể đánh thắng!”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn ngược lại nàng, ánh mắt kiến định: “Nhất định sẽ thắng!”

Triệu Khương Lan bận rộn đến tối khuya, chữa trị xong cho những người bị thương nặng, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phải nghỉ ngơi một lát, ngày mai còn có rất nhiều người bị thương nhẹ đợi được băng bó nữa.

Trời cũng đã về khuya rồi, lúc mà Triệu Khương Lan giúp một binh lính bị mũi tên bắn vào nội tạng rút đầu mũi tên ra, người đó phun ra một ngụm máu, đều bắn cả lên quần áo của Triệu Khương Lan.

Ở đây không có nước nóng, nàng chỉ đành thay quần áo ra, sau đó dùng nước lạnh tắm rửa một chút. Không để cho cơ thể có mùi máu tanh.

Tuy rằng Giang Nam đã dần dần vào hạ, nhưng ở bên bờ sông, vẫn có chút ẩm ướt.

Sau khi Triệu Khương Lan dùng nước lạnh tắm rửa xong, tay chân đều có chút lạnh cóng.

Nàng đi vào trong lều doanh, Mộ Dung Bắc Uyên liền bỏ cuốn sách quân sự trong tay xuống, tiến lên phía trước.

“Mệt rồi hả? Mau đi ngủ đi.

“Sao chàng vẫn còn chưa ngủ?”

“Ta đang đợi nàng.”

Hai người ôm chặt nhau trên chiếc giường nhỏ mà ngủ, Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt nàng vào lòng, nhằm giúp nàng sưởi ấm tay chân.

“Sao lại lạnh như vậy? Nàng dùng nước lạnh tắm hả?”

“Đúng rồi, nếu không cả người có mùi, sợ chàng ghét bó.”

Hắn thở dài: “Sao ta lại ghét bỏ nàng được. Nhưng con người nàng thích sạch sẽ như vậy, mà ở đây đến nước nóng cũng không có, ta thực sự áy nảy quá.”

Triệu Khương Lan tựa sát vào ngực hắn: “Không sao đâu, dù sao cũng có chàng giúp thiếp sưởi ẩm cơ thể, cũng rất thoải mái mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK