Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1499

Triệu Thanh Nghi cẩn thận từng li từng tí bổ sung thêm: “Những lời này đáng ra lúc đầu cũng không phải là nói riêng. Nhưng mà ngay trước mặt hạ nhân, ta không nói ra được, cảm thấy khó mà mở miệng, nên mới bảo bọn họ lui xuống. Vương phi cũng đã đồng ý, nói là nếu như ta cần cái gì có thể nói với quản gia Chu. Quản gia Chu sẽ sắp xếp. Sau đó không nói gì nữa”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Đúng vậy, không có chuyện gì khác. Hơn nữa chỗ này của ta ngài cũng đã thấy rồi, một người lớn như Vương phi, ta có thể giấu nàng ấy đi đâu chứ.

Mộ Dung Bắc Uyên tức giận đến mắt siết chặt ngón tay, đấm một cú lên tường.

Triệu Thanh Nghi bị dọa cho ngừng thở, không dám thở mạnh.

Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu nhìn nàng ta một cái, chỉ tay vào nàng ta.

“Kể cả có phải đào ba thước đất trong Vương phủ lên bản vương cũng nhất định sẽ tìm được người. Nếu như điều tra ra được người làm cái gì đó, vậy thì người cứ chờ đấy cho ta. Bản vương nhất định sẽ lột da ngươi!

Sắc mặt Triệu Thanh Nghi trắng xanh.

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên quay về liền ôm lấy hồ ly nhỏ, vỗ vỗ đầu của nó.

“Tiên Nữ, người đi tìm quanh một chút, ngửi xem có thấy mùi của Triệu Khương Lan hay không.”

Tiên Nữ chạy ra ngoài rất nhanh. Có lẽ là qua một canh giờ mới quay lại bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên.

Nó lắc lắc đầu, Mộ Dung Bắc Uyên biết, không thu hoạch được gì cả. Chuyện này quả là kỳ lạ, Tiên Nữ luôn luôn có thể ngửi được mùi hương của Triệu Khương Lan.

Nếu như nàng vẫn ở Vương phủ, không thể nào có chuyện đến bây giờ không tìm thấy người, không phải,

Triệu Khương Lan không ở Vương phủ chứ?

Nghĩ đến khả năng này, Mộ Dung Bắc Uyên khố có thể ngồi yên được.

Hắn lại gọi Chu Khiết đến: “Gần đây trong phủ có người nào có thân phận không rõ ràng ra vào hay không?”

Chu Khiết lắc đầu: “Không có, cho dù là những người đến linh đường tế bài cũng sẽ không đi đến những chỗ khác, nhất là không thể nào bước vào hậu viện. Nếu như có khác đến cũng đều là thuộc hạ từ mình tiếp đón, lại tự mình đưa ra cửa, chưa bao giờ để ai rời đi một mình.”

“Hạ nhân thì sao, gần đây có hạ nhân mới đến không?”

Chu khiết vẫn lắc đầu: “Bởi vì đây là thời kỳ đặc biệt, trong phủ không tuyển người nữa

Mộ Dung Bắc Uyên xoa giữa trán: “Sao có thể chứ? Một người đang sống sở sở trong nhà mình lại đột nhiên không thấy tăm hơi

Hắn lại nghĩ đến gì đó, sắc mặt trắng xám nói: “Giữa hồ, đáy giếng, tất cả đều sai người xuống dưới tìm phòng ngừa chẳng may…

Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến cách thức lúc trước làm ra để giấu sứ thần Vinh Dương, nói rằng công chúa Nhã Lan tế giếng mà chết.

Chẳng may có người nào đó cố ý làm theo, muốn gây bất lợi cho Triệu Khương Lan rồi thật sự làm ra chuyện như vậy. Vậy thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Chu Khiết nghe theo lời hắn, lập tức cho người nhảy vào trong hồ tìm người.

Trong Vương phủ có mấy cái giếng sâu, bọn họ cũng đã cho người thả dây thừng xuống, tìm qua tất cả một lượt. Thế nhưng, đi hết một lượt rồi chồi lên vẫn không có thu hoạch gì cả. Hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Khương Lan.

Mộ Dung Bắc Uyên gấp đến độ đi đi lại lại. Tại sao có thể như vậy chứ?

Vì sao hết lần này đến lần khác lại là trong thời khắc mấu chốt này?

Chẳng lẽ là.

Hắn không kìm được mà nghĩ, có phải Chiêu Vũ Đế ngoài mặt thì trấn an hắn, nói là không làm khó Triệu Khương Lan.

Thế nhưng trên thực tế lại lén lút sau lưng hắn bắt Triệu Khương Lan đi, rồi lại dâng nàng đến Vinh Dương.

Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng chỉ cần có một tia khả năng nhỏ nhoi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng sẽ không bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK