Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741

 

Hai tên trộm cười dữ tợn: “Cô gái nhỏ tuy không cao, khẩu khí thực ra cũng không nhỏ.

 

Chỉ dựa vào một nha đầu, cũng muốn lấy đồ vật trong tay tiểu gia của chúng ta, không sợ cười chết ta sao”

 

(Khẩu khí: khí phách của con người toát ra qua lời nói, cách nói) La Kiều Oanh định lấy ra một thanh nhuyễn kiếm mà nàng mang theo từ trong tay.

 

áo.

 

Lúc này có tiếng động truyền từ phía sau, Mộ Dung Bắc Tô thở hồng hộc chạy tới: “Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được muội.”

 

“Ôi, tiểu bạch kiểm này cũng đi theo tới đây. Nhìn bộ dạng hắn thở hổn hển, không phải là một con ma bệnh hay sao. tiểu nương tử, hà tất phải cùng một con ma bệnh ở bên nhau? Hay là tối nay đi theo hai người chúng 1a, đảm bảo làm nàng sung sướng hơn so với hẳn, như thế nào?”

 

(Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm) Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều là khinh thường.

 

La Kiều Oanh vẫn còn là một nha đầu ngây thơ, làm sao có thể nghe những lời như vậy, lập tức nổi giận mắng: “Hứ, đồ không biết xấu hổ, chỉ bằng các ngươi mà cũng dám so cùng với huynh ấy, ngay cả ngón chân của huynh ấy cũng không thể so sánh được!”

 

Mộ Dung Bắc Tô dựa vào tường hít thở, nghe vậy liền cười “Cực kỳ đúng. Các ngươi là cái đồ xấu xa, cũng đừng mơ tưởng đến tiểu cô nương này, tư cách đưa nàng ấy cái ghế để dựa cũng không chưa đủ đâu.”

 

Tên cầm đầu mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, trên tay lập tức có một con dao găm.

 

Con dao găm đột nhiên để ở trên cổ La Kiều Oanh: “Đồ không biết sống chết, nếu các ngươi đã tự đưa đến cửa, cũng chỉ trách vận khí của mình không tốt thôi”

 

Mộ Dung Bắc Tô là một hoàng tử, bên người đương nhiên có ám vệ đi theo.

 

Chỉ là ngày thường hẳn đã quen tùy tiện, cũng không thích có người theo sát quá, hơn nữa vừa rồi chạy như điên, ám vệ vẫn còn ở phía sau Chẳng qua tính toán thời gian một chút, cũng sẽ sớm đến đây thôi.

 

Mộ Dung Bắc Tô lại lo lắng La Kiều Oanh sợ hãi, vừa muốn an ủi vài câu.

 

Ai ngờ La Kiều Oanh một chút cũng không để con dao kia vào mắt.

 

Chỉ thấy nàng cười lạnh một tiếng, thủ đoạn linh hoạt xoay vài cái, tay đối phương giống như nhất thời không có sức lực, con dao rơi xuống đất.

 

Trong giây tiếp theo, La Kiều Oanh đã rút thanh nhuyễn kiếm ra, xoạt một cái lên mặt tên trộm cắt một đường đầy máu.

 

“Thức thời thì đem ngọc bội giao ra đây.

 

Bản cô nương có thể tha cho cái mạng nhỏ của các ngươi, còn không chính là tìm cái chết”

 

Mộ Dung Bắc Tô sợ ngây người.

 

Thời gian qua hắn tự cho mình là công tử quần là áo lượt, từ nhỏ đã không thích học võ công.

 

Dù sao ngày thường đi đến nơi nào thì đều có người bảo vệ, sẽ không có sai sót Cho nên kỹ năng mèo ba chân của hắn nói chung là dùng để chơi đùa chứ không đánh nhau được.

 

Ai có thể ngờ rãng nha đầu La Kiều Oanh, thế nhưng võ công lại lợi hại như vậy, quả nhiên là muội muội của La Tước!

 

Một tên khác thấy Mộ Dung Bắc Tô thoạt nhìn yếu đuối mong manh, là loại công tử nhà giàu tay trói gà không chặt, liền rút cây đao đâm về phía hắn.

 

Hai mắt La Kiều Oanh lóe sáng, bay lên không đá một cá đạp người xuống.

 

“Huynh tìm chỗ trốn sau lưng †a đi, đừng đứng ở phía trước.”

 

Nói xong, nàng kéo Mộ Dung Bắc Tô ở phía sau, chặn trước mặt hắn Mộ Dung Bắc Tô lớn như vậy, được thị vệ cứu không biết bao nhiêu lần.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên được một một nữ nhân cứu Hãn sững sờ nhìn tiểu nương tử đang đứng chắn trước mặt mình, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy một dòng nước ấm áp lan tỏa.

 

Vô hình trung, dường như có điều gì đó đã sụp đổ trong lòng hẳn.

 

Hai tên trộm nhìn nhau một cái rồi cùng vọt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK