Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 747

 

Nhìn thấy La Oanh trừng mắt muốn nổi giận, Mộ Dung Bắc Tô vội nói: “Như vậy đi, bổn cung chờ xem, nếu hẳn ta tuân thủ lời hứa với muội, bổn cung sẽ rút lui. Nhưng nếu như: hắn ta không giữ lời hứa, muội sẽ gả cho bổn cung này, như thế nào?”

 

La Kiều Oanh nghỉ ngờ nhìn chãm chăm hắn: “Huynh sẽ không ở giữa gây khó dễ chứ”

 

“Bổn cung này là hoàng tử, tác phong rất đúng mực, làm sao có thể dùng âm mưu quỷ kế? Ta thề sẽ không làm khó hẳn ta, chỉ muốn đợi đến ngày muội thành thân rồi mới từ bỏ.

 

Như vậy không được sao?”

 

La Kiều Oanh đánh giá Mộ Dung Bắc Tô mấy lần: “Tùy huynh. Dù sao với ta cũng không có quan hệ”

 

Người ta nói rằng vui quá hóa buồn, quả nhiên không sai.

 

Trở lại hoàng cung, Mộ Dung Bắc Tô buồn bực chạy đến bên thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, việc của tôn nhi và La cô nương, người đừng vội nói với phụ hoàng và mẫu phi”

 

Thái hậu trợn tròn mắt: “Mới một ngày này, con đã đổi ý rồi sao?”

 

“Không phải, cháu còn có lý do khác, tóm lại, hiện tại không vội thành thân. Nếu người có rảnh không bằng khuyên nhủ mẫu phi, đừng nóng vội lo hôn sự cho cháu, qua một thời gian nữa rồi nói sau.”

 

“Phụ hoàng của ngươi còn chuẩn bị cho.

 

ngươi lập phủ phong vương, cùng với lão Ngũ giống nhau. Ngũ ca của con đã thành thân từ lâu rồi, con còn ở trong cung thì ra cái dạng g “Người muốn đuổi cháu đi sao?”

 

Thái hậu làm sao chịu chứ, lại ôm lấy hắn kêu vài tiếng tâm can bảo bối, lại nghĩ chuyện lập phủ vẫn là từ từ nhắc lại Trong Vũ Vương phủ, những ám vệ luôn từng giờ từng phút chú ý đến nhất cử nhất động của Vũ Vương phí và tiểu vương gia..

 

Gần đây Vũ Vương phủ dường như là nơi yên tĩnh nhất trong Kinh thành Không chỉ khách khứa ít khi lui tới, mà hạ nhân ở trong phủ cũng rất hiếm khi ra ngoài.

 

Vũ Vương phi thì càng đại môn bất xuất nhị môn bất mại, giống như là bị nhiễm phong hàn, ngay cả tiểu vương gia cũng bị lây bệnh.

 

(Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: Ý nói luẩn quẩn trong nhà không màng thế sự như các vị tiểu thư xưa. “Đại môn = cửa lớn” ý là chuyện thiên hạ, “Nhị môn= cửa nhỏ’ là những chuyện trong nhà trong phủ.) Vì vậy nàng ta hầu như không ra sân, mặc dù ra cửa cũng là che kín mít, trên mặt còn mang theo khăn lụa, không thể ra gió.

 

Hài tử bị quấn ở bên trong tã lót, một chút cũng không thấy hư thực.

 

Mấy ngày nay ám vệ không phát hiện ra bất thường gì, đã sớm cảm thấy sốt ruột Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã nói đi nói lại rằng không thể bỏ qua bất kỳ một điểm bất thường nào, nên bọn họ đành phải tiếp tục nhìn chăm chăm.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nghe báo lại nhưng mà vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

“Các ngươi nói Vũ Vương phi bị nhiễm phong hàn bao lâu rồi?”

 

“Bẩm điện hạ, hơn nửa tháng rồi.”

 

Hắn cau mày lắc đầu: “Sao có thể, một trận phong hàn nho nhỏ, lại ở vương phủ nơi mà đại phu có thể thăm khám bắt mạch bất cứ lúc nào, sao lâu như vậy mà vẫn chưa khỏe. Hơn nữa Vũ Vương phi vẫn luôn không ra khỏi cửa, ra khỏi phòng đi trong sân cũng nhất định phải mang khăn che mặt, cái này có chút không hợp với lẽ thường”

 

Mộ Dung Bắc Uyên càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, trong lòng trở nên lo lắng.

 

Hắn quyết định tìm cách đến Vũ Vương phủ thử một phen Tuy nhiên, để người cố gắng xông vào.

 

cũng không thực hiện được, vì từ lần trước Vũ ‘Vương phủ bị trộm mất cây lan hồ điệp, toàn bộ phủ đều được canh gác nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không thể vào được.

 

Ngay cả khi có thể vào trong, lấy thân phận của nam tử mà tìm tòi nghiên cứu khuê phòng của Vương phi cũng là một tội lớn Ngộ nhỡ bị người khác phát hiện, dù hắn là Thần Vương cũng không thể thoái thác tội của mình, Chỉ có quang minh chính đại đi vào từ của chính mới là cách tốt nhất.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK