Tính năng xe rất tốt, nhưng đường đi lại không tốt, chưa rời khỏi căn cứ B thị bao xa, liền không thể không leo xuống đi bộ, bởi vì trên mặt đường là một tầng tuyết thật dày, bánh xe lún sâu vào trong không ra được.
Loại tình huống này mọi người đã sớm đoán được, cũng không ngạc nhiên, đều xuống xe đi bộ.
An Dương vung tay lên liền đem vật tư thuộc về bọn họ bên trong xe để vào không gian, cùng Mộ Lê Thần xuống xe.
Hứa Dịch Ngôn xuống xe đầu tiên, hắn đưa tới một dị năng giả, chỉ chỉ mấy chiếc xe, dị năng giả kia hẳn là song hệ dị năng giả – Hỏa hệ và Không gian hệ, cấp bậc không thấp, tay hắn chạm vào xe liền thu xe vào trong không gian, thu mấy chiếc xe vào mà hắn vẫn không có việc gì.
Mộ Lê Thần chỉ liếc mắt nhìn tên song hệ dị năng giả kia, hắn đã sớm biết tên nọ.
Mà An Dương cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn thấy đám người Hứa Dịch Ngôn mang đồ cũng không nhiều lắm, liền biết trong đội ngũ bọn họ khẳng định có Không gian hệ dị năng.
Mà Hứa Dịch Ngôn đứng ở một bên nhìn đến hai tay An Dương và Mộ Lê Thần cũng trống trơn, mỉm cười đi tới nói: “An tiên sinh, hành lý để quên ở trong xe rồi sao?”
An Dương lắc đầu, cũng cười nói: “À, tôi thu hành lý vào không gian rồi.”
Đồng tử Hứa Dịch Ngôn nhất thời co rụt, sau đó tươi cười trên mặt có chút cương ngạnh, hắn hoàn toàn không nghĩ tới An Dương thế nhưng cũng là một Không gian hệ dị năng giả. Như vậy, muốn trộm tư liệu căn bản không có khả năng, thậm chí lợi thế hắn có thể giết chết An Dương bất cứ khi nào cũng vô dụng.
Đồ vật bên trong không gian của dị năng giả phải do chính người đó lấy ra, nhưng chỉ cần giết chết dị năng giả mang không gian đó, rồi lấy dị đan trong đầu hắn đưa cho một Không gian hệ dị năng giả khác dùng, vậy thì không gian vừa được mở rộng cũng vừa sở hữu được những đồ vật tồn tại bên trong không gian.
Chỉ là loại phương pháp này có rất nhiều chỗ thiếu hụt, tỷ như khi một Không gian hệ dị năng giả cấp cao bị giết, khi hắn chết có khả năng không gian sẽ tự hủy, hoặc nếu người đó là một song hệ dị năng giả, vậy còn cần phải tìm một song hệ dị năng giả đồng dạng mới có thể hấp thu được.
Mà theo hắn biết, An Dương là một Băng hệ Hỏa hệ dị năng giả, thêm Không gian hệ, tổng cộng là Tam hệ dị năng giả.
Tam hệ dị năng giả hắn không phải chưa từng gặp, nhưng rất hiếm, cực hiếm, càng miễn bàn đến loại hình dị năng của An Dương, nhất là Băng hệ cùng Hỏa hệ vốn là hai thể đối lập. Cũng không biết An Dương là cái loại vận số thế nào mà lại có thể có được hai loại hình dị năng tương khắc, hơn nữa còn không bị phản phệ.
Xem ra lấy được tư liệu nghiên cứu, chỉ có thể làm cho An Dương cam tâm tình nguyện lấy tư liệu ra.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hứa Dịch Ngôn lập tức như mây chuyển mưa dầm, hắn miễn cưỡng nói chuyện với An Dương vài câu, rồi tìm lý do rời đi.
Nhìn bóng dáng Hứa Dịch Ngôn rời đi, An Dương đến bên cạnh Mộ Lê Thần, cười nói: “A Thần, em nói Hứa Dịch Ngôn hiện tại có phải rất tuyệt vọng hay không?”
Khi Hứa Dịch Ngôn đi tới còn chưa mở miệng nói gì, An Dương liền đoán được ý đồ của hắn, nhìn biểu tình Hứa Dịch Ngôn như ăn phải đồ thiu khi nghe hắn nói hắn có Không gian thật là buồn cười.
Mộ Lê Thần không để ý tới An Dương gần đây trở nên đặc biệt nói nhiều, chỉ thản nhiên đáp: “Xem ra lộ trình lần này sẽ rất an tĩnh.”
Thật sự an tĩnh rất nhiều.
Bởi vì khi Hứa Dịch Ngôn biết An Dương có Không gian, muốn lấy được phần tư liệu nghiên cứu, chỉ có thể làm cho An Dương chủ động lấy ra, hắn liền đánh mất ý niệm ra tay trên đường đi.
Hết thảy phải chờ tới khi đến được căn cứ X thị.
********************************************
Giữa biển trời băng tuyết, nơi nơi trắng xoá một mảnh, rất nhiều địa phương đều hoang tàn vắng vẻ, càng không có khả năng có chuyên gia quét tuyết giống như trước tận thế, bởi vậy đường đi cực kỳ khó đi.
Nhưng dưới loại tình huống này, tang thi hay biến dị thú cũng ít đi rất nhiều, thời tiết rất lạnh, năng lực hoạt động của chúng nó cũng bị cản trở, nguy hiểm cũng nhỏ một chút. Chẳng qua có một ít tang thi cùng biến dị thú Băng hệ và Thủy hệ ở loại thời tiết này như cá gặp nước, khó đối phó hơn bình thường.
Đoàn người Hứa Dịch Ngôn gặp không ít tang thi Băng hệ hoặc là biến dị thú tập kích, tổn thất thảm trọng.
Hứa Dịch Ngôn nhìn thi thể đám thủ hạ xung quanh làm tuyết nhiễm một màu đỏ, còn có vài người đang được dị năng giả hệ chữa khỏi trị liệu, thở dài một hơi, nói với nam tử cao lớn bên cạnh: “Không nghĩ tới chúng ta lần này trở về gặp nguy hiểm nhiều như vậy, chỉ tiếc Hỏa hệ dị năng giả cấp bậc không đủ cao.”
Lần này gặp phải hai tang thi Băng hệ cấp chín, làm cho bọn họ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Hỏa hệ dị năng giả tuy rằng có thể khắc chế tang thi Băng hệ cùng cấp bậc, nhưng bây giờ dưới tình huống băng tuyết trải dài, duy trì năng lực công kích liên tục so với tang thi Băng hệ có thể thời thời khắc khắc hấp thu năng lượng Băng hệ từ trời đất là rất khó khăn
Hơn nữa Hỏa hệ dị năng giả có thể khắc chế tang thi Băng hệ, còn cần một tiền đề quan trọng – phải là dị năng giả cùng cấp bậc hoặc cao hơn.
Hỏa hệ dị năng giả có thể khắc chế tang thi Băng hệ, trái lại tang thi Băng hệ cũng có thể khắc chế Hỏa hệ dị năng giả, nếu dị năng giả cấp thấp hơn so với tang thi, vậy chỉ có thể nói là xui xẻo.
Cũng là vì hai con tang thi Băng hệ mà khiến cho đám người Hứa Dịch Ngôn chết hơn một nửa, bởi vì hai con tang thi này cao cấp hơn dị năng giả của hắn. Bọn chúng có thể khắc chế bọn họ, nếu không phải Mộ Lê Thần còn chưa định cho bọn họ diệt đoàn mà lệnh hai tang thi Băng hệ cấp chín rời đi, chỉ sợ một người trong bọn họ muốn sống cũng không được.
Hai người Mộ Lê Thần và An Dương đứng xa xa, trên đường đi vẫn luôn cố gắng tạo hảo cảm với bọn người đó. Hiện tại chỉ đang cố làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Nhưng cho dù là vậy, vài dị năng giả vẫn nhớ tới hai người bọn họ, bụng đầy oán hận.
“Dựa vào cái gì mà chúng ta phải bảo hộ bọn họ? Bọn họ cũng không phải người của căn cứ chúng ta.”
“Đừng nói lời như vậy, thân phận An tiên sinh không phải bình thường.”
“Hứ! Thân phận hắn không phải bình thường!? Vậy sao hắn không mang nhiều người đi mà bảo hộ hắn, ngược lại muốn chúng ta bảo hộ?”
…………
Rất nhiều người cảm thấy hai người An Dương và Mộ Lê Thần là trói buộc, là cục nợ, Hứa Dịch Ngôn trong lúc nhất thời cũng không thể áp chế loại oán giận này.
Vốn Hứa Dịch Ngôn không phải Hỏa hệ dị năng giả, cấp bậc dị năng trong đây là người thấp nhất, ngoại trừ thân phận không có gì để bàn, đối với các dị năng giả hắn nhiều nhất chỉ có thể mang thái độ trấn an. Mà Thái độ này không thể thu bọn dị năng giả cao ngạo đó vào trướng.
An Dương đối mấy lời nói phiền toái làm lơ, cứ vờ như mắt điếc tai ngơ là xong, dù sao hắn cảm thấy những người này sớm hay muộn cũng phải chết, hắn cần gì phải cùng một đám người chết so đo?
Mộ Lê Thần vốn cũng là loại tính tình này, nhưng hắn lại đột nhiên mở miệng: “Thật nực cười, chúng ta còn cần một đám phế vật như vậy bảo hộ sao?”
Từ lúc bắt đầu tới khi chấm dứt, hai tang thi Băng hệ cấp chín dưới khống chế của hắn không công kích hắn và An Dương, dị năng giả căn cứ X thị từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái. Mà bây giơ những người này lại nói những lời như vậy, đơn giản là trong lòng bất bình, cảm thấy bên mình tổn thất quá thảm trọng, nhưng Mộ Lê Thần và An Dương lại lông tóc vô thương, muốn mượn cơ gây chuyện, đẩy trách nhiệm lên đầu hai người bọn họ.
****************************
Bị kẻ khác mắng là phế vật, có thể nhịn sao?
Ai cũng không thể nhịn cả! Huống chi là đám dị năng giả tâm cao khí ngạo này.
Tên Hỏa hệ dị năng giả cấp tám mở miệng gây chuyện đầu tiên căm tức nhìn Mộ Lê Thần: “Nói ai phế vật?”
Mộ Lê Thần khinh bỉ nhìn hắn, loại thủ đoạn nhỏ này cũng dám lấy ra huơ tay múa chân trước mặt hắn? Chẳng lẽ tên kia còn tưởng rằng hắn thật sự sẽ nói tiếp một câu: “Phế vật là nói ngươi đó” Sau đó lại bị bọn họ cười nhạo?
Mộ Lê Thần chỉ tùy tiện xắn tay áo, ngữ khí đầy châm chọc nói: “Ta biết ngươi là phế vật, ngươi cũng không cần phải vội vã nhảy ra thừa nhận như vậy đâu mà.”
Vốn Hỏa hệ dị năng giả đều là một đám tính tình hung bạo, không riêng gì cái tên mới bị Mộ Lê Thần châm chọc, ngay cả đám người còn lại đang ngồi bàng quan cũng tức giận.
Vốn dĩ nhóm người này khi từ căn cứ X thị đi đến B thị luôn mang một loại cảm giác ưu việt hơn người.
Nhìn xem, mấy người bị gió lạnh thổi qua một cái liền run cầm cập, còn căn cứ tụi tôi thì ấm áp như hè, hâm mộ không, ghen tỵ không?
Vì thế khi bọn họ gặp mặt người ở căn cứ B thị liền nhịn không được mà tỏ vẻ kiêu ngạo, tuy rằng sau này trong trận tỷ thí kia bị đánh tả tơi không cao ngạo nổi nữa. Song, ý nghĩ cho rằng căn cứ B thị thấp kém hơn so với căn cứ X thị vẫn an ổn phát triển đã trở thành thâm căn cố đế.
Nhất là lần này hai người Mộ Lê Thần và An Dương đi cùng bọn họ đến X thị, bên người An Dương ngoại trừ một người Mộ Lê Thần ra thì cái gì cũng không có, bọn họ tự nhận là An Dương có thể bình an đi xa như vậy, tất cả đều nhờ vào bọn họ bảo hộ. Vô hình chung, loại cảm giác ưu việt càng thêm phóng đại.
Cho nên lần này khi có một tên cố tình gây chuyện, không ai đứng ra nói một lời công đạo, ngay cả Hứa Dịch Ngôn cũng chỉ nói hai câu không đến nơi đến chốn. Hơn nữa khi Mộ Lê Thần châm chích bọn họ, bọn họ cảm thấy mình bị vũ nhục.
Bọn họ đều là dị năng giả cường đại, ‘hai tên gia hỏa tụi bây cần chúng tao bảo hộ còn nói chúng tao là phế vật, quả thực không thể nhịn mà!’
↑ chính là ý nghĩ của bọn họ lúc này.
Tính tình hung bạo của Hỏa hệ dị năng giả bắt đầu bùng nổ.
Đối mặt với hỏa cầu có thể hòa tan băng tuyết xung quanh, Mộ Lê Thần bình tĩnh dùng Băng hệ dị năng trực tiếp đông lạnh nó thành một băng cầu.
Ngọn lửa bên trong hỏa cầu nhất thời cô đọng, được một lớp băng tinh bao lại bên trong trông rất mĩ lệ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Loại thủ đoạn cỏ thể làm đông Hỏa hệ dị năng, quả thực rất khó có thể tưởng tượng, đám dị năng giả kia đều sợ đến ngây người.
Mà tên phóng ra hỏa cầu không tin vào mắt mình, liên tiếp phóng ra những hỏa cầu khác nhỏ hơn.
Mộ Lê Thần lúc này ngay cả động cũng không thèm động một chút, một đoàn hỏa cầu nho nhỏ liền bị đông thành một chuỗi, giống như mứt quả sắp bị ghim thành xâu.
Lần này Mộ Lê Thần không chỉ làm đông hỏa cầu, còn phát ra một cỗ hàn khí đánh ụp về phía cái tên vừa mới công kích hai lần, sau đó lập tức đóng băng hắn thành tượng.
Những người đứng bên cạnh tên đó không kịp chạy đi cũng bị dính hàn khí, một bộ phận thân thể cũng bị đóng băng.
Mộ Lê Thần thưởng thức tượng băng người trong chốc lát, rồi chậm rì rì nói: “Phế vật chính là phế vật, không có kẻ nào tự biết thân cả.”
Khiến đám dị năng giả còn lại tức giận đến mức sắc mặt trắng trắng xanh xanh, chuyển màu như tắc kè, nhưng nhìn lại cột băng hình người kia, chỉ có thể nghẹn khuất ngậm miệng, sợ một câu chưa nói đã khiến bản thân cũng bị biến thành tượng băng.
Chờ khi Mộ Lê Thần dạy dỗ đám người này hết dám kiêu ngạo, An Dương vẫn bàng quan bên cạnh mới ra mặt khuyên can Mộ Lê Thần.