Beta: Khanhky8a5b75089e3e316288ff176c9d81bb12
“Lão đại như thế nào sẽ là người cuồng mấy thứ dễ thương……”
Mộ Lê Thần tốn tinh lực nhìn ra thân phận loại biến dị thực vật này, sau khi tìm được yếu điểm của nó, cũng không hề lưu thủ nữa.
Hắn không chút do dự phóng ra một bạch sắc hỏa cầu, hung hăng đập đến đám dây leo.
Sợi dây leo kim sắc giương nanh múa vuốt với hắn cứ như vậy bị bạch sắc hỏa cầu đốt thành tro tàn. Hắn vung tay bắt lấy một nhánh dây leo kim sắc khác đánh lén từ phía sau đến, sau đó dùng lực kéo, dễ dàng đem phần gốc của sợi dây leo từ trong đất rút ra.
Mộ Lê Thần nhìn gốc dây leo kim sắc phủ đầy những con mắt làm cho người ta kinh hãi, chỉ cảm thấy da đầu tê cứng.
Tuy rằng hắn đã sớm nhận ra loại biến dị thực vật này, nhưng nhìn thấy tận mắt, vẫn là khó nén khỏi kinh sợ.
Hắn chưa bao giờ gặp qua thứ nào xấu xí đến như vậy.
Bởi vì tính khiết phích nghiêm trọng của hắn, hắn trực tiếp dùng một băng trùy chọc thủng viên cầu gốc của biến dị thực vật này.
Viên cầu đó nhìn qua có vẻ cứng rắn, nhưng chọc thủng vào bên trong ngược lại chảy ra một chất lỏng màu lục nhạt.
Mộ Lê Thần cảm thấy rất nhàm chán, liền dùng một ngọn lửa đem biến dị thực vật thiêu sạch sẽ.
Nhìn mặt đất vỡ nát dưới chân, hắn nghĩ nghĩ, đem Mộc Hoa chi tâm trên người ra, nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó rót vào Khỏa tim lục sắc ấy một tia linh khí, liền nhìn thấy xung quanh khỏa tim tản ra vầng sáng màu lục. Hắn gắt gao cầm chặt nó, phi thân chạy về khu rừng phía sau ngọn núi nhỏ.
Quả nhiên, giống như hắn dự liệu, có khỏa tim lục sắc này hộ tống, hắn một đường rất thuận lợi, không có một gốc biến dị thực vật nào dám động thủ với hắn.
Mộ Lê Thần dạo qua một vòng trên ngọn đồi, kinh ngạc phát hiện thực vật biến dị nơi này tựa hồ nhiều hơn bình thường, còn là loại đặc biệt hung tàn.
Tang thi thực vật cũng không thiếu.
Tỉ lệ thực vật biến dị nơi này tựa hồ rất cao……
Hắn tự hỏi tại sao, sau đó đem ánh mắt ném về phía các tia khí huyết sát đang phiêu đãng trong không khí.
Mộ Lê Thần cảm thấy rất có khả năng là bởi lần nhật thực thứ ba, thời điểm đó thực vật biến dị cũng hấp thu khí huyết sát, mới dẫn đến xác xuất biến dị thành công của thực vật cao như vậy.
Lúc hắn định đi xung quanh tra xét một chút, thì nhận được tiếng kêu gọi của Tiểu Hắc dùng tinh thần lực truyền đến.
Không tốt, chẳng lẽ khách sạn xảy ra chuyện?
Ở khách sạn, hắn đã lưu lại một tia sinh lực của tang thi hoàng, mà cái gì mà có thể khiến Tiểu Hắc – một biến dị thú cấp sáu cầu cứu?
Mộ Lê Thần không dám trì hoãn, một khắc cũng không dừng, chạy trở về.
Chỉ là khi hắn đáp xuống trước cửa khách sạn, liền sửng sốt.
Vòng tang thi du đãng bên ngoài khách sạn, một chút thái độ chuẩn bị đối đầu kẻ địch mạnh cũng không có.
Mà trong cảm ứng của hắn, Tiểu Hắc lúc này dĩ nhiên là ở trong khách sạn.
Mộ Lê Thần nhíu mày, chẳng lẽ không gặp phải cường địch, mà là Tiểu Hắc xảy ra vấn đề?
Hắn đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa liền thấy Mục Nhiên và Ân Phùng vây quanh trước một cái bàn không biết đang làm gì.
Hai người nhìn thấy Mộ Lê Thần trở về, tựa như nhìn thấy được cứu tinh.
“Lão đại, anh mau đến xem Tiểu Hắc, không biết làm sao nó mà lại rất thống khổ……”
Mộ Lê Thần đi tới, liền nhìn thấy trái lông nhỏ màu đen xù xù đang nằm sấp trên mặt bàn, chấn kinh.
Đây là Tiểu Hắc cao hơn mười tầng lầu của hắn sao? Như thế nào trở thành cái…… mềm mềm đáng yêu này?
Mộ Lê Thần đi đến, dùng tinh thần lực dạo qua một vòng trong cơ thể Tiểu Hắc, phát hiện thú đan của Tiểu Hắc biến lớn một vòng, lực lượng trong cơ thể có hơi chút rối loạn, ngược lại không có vấn đề lớn đến sinh mệnh, qua một lúc tự nhiên sẽ tốt hơn.
Hẳn là trải qua lần nhật thực thứ ba, sau khi hấp thu năng lượng bão hòa, liền đột phá thăng cấp.
Tiểu Hắc cọ nhẹ vào bàn tay Mộ Lê Thần, đầu lưỡi mềm mềm nhỏ nhỏ liếm láp tay hắn.
Mộ Lê Thần loáng thoáng cảm giác được Tiểu Hắc là đang ủy khuất bởi vì thân thể khó chịu, liền có chút buồn cười. Tiểu Hắc hiện tại giống như một đứa nhỏ bị bệnh làm nũng với người lớn vậy. Hình như thân thể bị teo nhỏ thì tâm trí cũng nhỏ theo.
Bất quá, Mộ Lê Thần không biết, biểu hiện của Tiểu Hắc cùng với cuộc sống của nó trước tận thế là có liên quan.
Tiểu Hắc là Ngao tạng, bị mua để giữ nhà, cho nên đãi ngộ so với đám vật nuôi khác của chủ nó thật sự kém xa.
Tuy rằng Tiểu Hắc cảm thấy, chủ nhân yêu sủng chó con bé tí xíu nhỏ hơn cái chén của nó, một cái móng vuốt liền có thể đập chết, không thể so được với uy vũ khí phách của nó!
Nhưng chủ nhân lại thích cái loại không khí phách đó, còn đem bọn kia ôm vào trong ngực âu yếm, có cái gì ăn ngon đều đút cho bọn nó trước.
Tiểu Hắc cùng con chó nhỏ được chủ nhân yêu mến đó có đãi ngộ khác nhau liền dẫn đến nhân sinh bất hòa.
Vì thế Tiểu Hắc ghen tị đồng thời cũng đối với con chó nho nhỏ khả ái kia nổi lên hâm mộ, nó nghĩ, nếu nó cũng khả ái giống con chó nhỏ kia, vậy có phải hay không chủ nhân sẽ thích nó hơn?
Tuy rằng sau khi mạt thế dùng thực tế chứng minh, hình thể lớn vẫn là chiếm tiện nghi hơn, nhưng ý nghĩ này trong lòng Tiểu Hắc vẫn không thay đổi.
Lần nhật thực này, nó hấp thu năng lượng quá nhiều, hoàn toàn có thể thăng lên cấp bảy.
Biến dị thú cấp bảy có thể tùy tiện biến lớn biến nhỏ.
Bất quá Tiểu Hắc hiện tại đang đứng ở trong giai đoạn tiến cấp, cho nên thân thể nó tạm thời rất là nhỏ, chờ sau khi tiến cấp thành công là có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ a.
Tiểu Hắc hiện tại phát hiện thân thể của nó cũng dễ thương khả ái, nó liền khẩn cấp kêu gọi chủ nhân tới gặp nó phô diễn bộ dáng bán manh của mình……
Vừa rồi Tiểu Hắc đối với Mộ Lê Thần bày biểu tình làm nũng, cầu được sủng trước mặt chủ nhân, nó hiện tại là đang lấy lòng hắn.
Vốn bởi vì Tiểu Hắc vội vàng kêu như vậy làm Mộ Lê Thần hiểu lầm khách sạn gặp chuyện không may mà vội vàng gấp rút trở về, lửa giận đang nổi trong lòng lại gặp phải cảnh Tiểu Hắc ngốc ngốc bán manh liền đều tán đi hết.
Uầy, chỉ số thông minh của nó bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ, không cần phải quá mức so đo?
Mộ Lê Thần nhịn xuống, ghé vào trên bàn, đem Tiểu Hắc đang dùng hai chân trước bám chặt tay mình ôm lên.
Ôm vào trong ngực sờ soạng một hồi, mặt hắn không chút thay đổi thầm nghĩ, rất nhỏ, rất mềm, rất đáng yêu……
Ánh mắt Mộ Lê Thần lạnh lùng đảo qua hai gia hỏa một mặt biểu tình như gặp quỷ, hừ một tiếng: “Các ngươi nhàn lắm có phải hay không? Mau đi thu thập đồ đạc, hai ngày nữa chúng ta đến T thị.”
Qua hai ngày, Tiểu Hắc cũng tiến cấp thành công.
Mục Nhiên do dự nhìn cái thứ mềm mềm mà tang thi hoàng bệ hạ khí phách lãnh khốc vô tình ôm trong ngực: “Lão đại, Tiểu Hắc nó……” Ngài ôm Tiểu Hắc như vậy, phong cách tư thái gì đó rất không đúng a? Hình tượng ngài lãnh ngạnh uy vũ đều tan vỡ mất rồi!
Mộ Lê Thần thân mình hơi cứng đờ, bất quá, ngoại trừ Tiểu Hắc bị hắn ôm trong ngực, không có ai phát hiện.
Hắn nhìu mày nói: “Tiểu Hắc vừa mới tiến cấp, ta lo lắng sẽ xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, cho nên hai ngày này Tiểu Hắc ở cạnh ta.”
Nói xong, hắn lập tức ôm Tiểu Hắc đi lên lầu.
Nhìn bóng Mộ Lê Thần rời đi, Mục Nhiên cảm khái nói: “Lão đại đối với đàn em quả nhiên rất quan tâm, thậm chí còn nguyện ý ở cùng Tiểu Hắc.” Hắn quay đầu nhìn về phía Ân Phùng: “ Cậu hiện tại có cảm thấy ở cùng với lão đại rất đảm bảo an toàn không? ”
Ân Phùng yên lặng nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mở miệng: “Cậu xác định anh ta không phải bởi vì Tiểu Hắc quá manh mới mang nó ở cùng sao?”
Mục Nhiên không chút nghĩ ngợi liền cười ha ha: “Làm sao có thể? Lão đại như thế nào sẽ là người cuồng mấy thứ dễ thương……” Còn chưa nói hết câu, điệu cười to kiêu ngạo của hắn đã biến thành cười gượng.
Mục Nhiên ngượng ngùng cười cười, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, trước kia cũng không thấy lão đại quan tâm Tiểu Hắc như vậy, mà hôm nay…… Chẳng lẽ thật sự bởi vì lão đại bị hình tượng quá manh của Tiểu Hắc làm cho ‘rung động’ a?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lão đại nhà mình giữ hình tượng lãnh khốc vô tình vậy thôi chứ thật ra……
Làm một tang thi hoàng có chí lớn đó là hủy diệt thế giới, lão đại anh cư nhiên lại là một người cuồng mấy thứ cute, thật sự là đại trượng phu sao?
Mục Nhiên ai oán nhìn về phía Ân Phùng: Hức hức hức. Đều tại cậu, nếu không phải cậu nói ra, hình tượng lão đại anh minh thần võ trong lòng tui đâu có tan vỡ đến thê thảm như vậy!
Mà Mộ Lê Thần nãy giờ bị hai người Mục Nhiên Ân Phùng quy cho cái thuộc tính cuồng mấy thứ cute lúc này đang đấu tranh với cái sủng vật kiêm thú cưỡi của mình.
Mộ Lê Thần lạnh mặt trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa nằm trong lòng mình không chịu xuống: “Xuống!”
Tiểu Hắc liền giả chết……
Mộ Lê Thần không thể nhịn được nữa, thật muốn đem cái con này ném xuống đất, nhưng nhìn đến thân thể yếu đuối với bộ dáng siêu cấp nhỏ bé xinh xinh của Tiểu Hắc, hắn vẫn là nhẹ nhàng đem Tiểu Hắc đặt ở góc giường, sau đó cắt đứt tay áo bị Tiểu Hắc gắt gao bám lấy.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái tiểu gia hỏa thích dính người này.
Mộ Lê Thần nhẹ nhàng thở ra.
Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Hắc đang làm vẻ thực an phận, sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường luyện công.
Luyện công là một chuyện tối quan trọng, hắn một giây một phút đều không muốn lãng phí.
Nhưng mà không đợi hắn niệm xong một câu khẩu quyết, liền cảm thấy hai chân nhất thời nặng lên, giống như có vật gì đang đè bên trên.
Mộ Lê Thần mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy một nhúm lông màu đen bóng lưỡng đang nằm sấp trên đùi mình liếm móng.
Hắn chính thức không thể nhịn được nữa, thời điểm hắn vừa định đem cái tiểu gia hỏa được một tấc lại muốn tiến một thước này đạp xuống, tiểu gia hỏa đó phảng phất đoán được hành động của hắn, liền ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt nhỏ ươn ướt vô hại nhìn hắn……
Mộ Lê Thần cùng nó đối diện trong chốc lát, sau đó yên lặng nghiêng mắt qua chỗ khác, hít sâu một hơi…… Nhắm mắt lại tiếp tục luyện công.
Về phần tiểu gia hỏa vẫn nằm sấp trên đùi kia, dù sao cũng không nặng, chỉ cần không gây trở ngại đến hắn luyện công, cũng không hề gì.
Nói như thế nào cũng là đàn em của hắn, lão đại đối với đàn em hẳn là nên khoan dung một chút……
Vị lão đại nào đó tự nhận mình rất rộng lượng khoan dung với tiểu đệ hoàn toàn không biết là, tiểu gia hỏa mà hắn cho rằng thuần lương lúc này lại mãn nhãn đắc ý ghé vào trên đùi hắn thảnh thơi liếm móng vuốt.
Quả nhiên các chủ nhân đều thích mấy loại sủng vật nhỏ bé đáng yêu, nhất là khi dùng đôi mắt nho nhỏ tội nghiệp nhìn chủ nhân liền không thể chống cự a.
Tiểu Hắc mỗi khi nghĩ đến trước tận thế bản thân vì phải tranh thủ tình cảm của chủ nhân cũ để mình ăn không thiếu mà học hỏi đủ loại thủ đoạn bán manh hiện tại lại khiến cho chủ nhân bây giờ đối với nó càng sủng ái, nó liền kiềm chế không đắc ý một phen.
Nhỏ bé bán manh được chủ nhân sủng ái có gì hay ho chứ? Nó hiện tại có thể biến nhỏ cũng có thể bán manh, chủ nhân cũng thực sủng ái nó, hơn nữa nó còn có thể biến thành thú cưỡi giúp chủ nhân chiến đấu!
Tiểu Hắc ngẫm lại liền có chút đáng tiếc, trước tận thế tình địch tranh sủng cùng mình như thế nào lại bị chủ nhân ăn mất rồi?
Zombie: Hự, ta đã cố gắng tìm được một cái hình minh họa cho Tiểu Hắc manh manh nhà chúng ta ròi, nhưng mà nó ko có giống chút nào hụ hụ hụ T^T