Mục lục
Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky

____A_mask_____by_kawaii_it-1

Nghe được Mộ Lê Thần nói về sau không quản bọn họ, sắc mặt An Như biến đổi liên hồi, môi mấp máy vài cái, ánh mắt vô tình chạm đến thần sắc băng lãnh trên mặt hắn mới chột dạ, nhưng vẫn không nói ra được cái gì.

Mộ Lê Dật thanh tú đứng bên cạnh An Như mang bộ mặt không dám tin đối với Mộ Lê Thần nói: “Anh, anh như thế nào có thể cứ như vậy vứt bỏ thân nhân của mình chứ? Anh có còn là người không?”

Mộ Lê Thần nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch kia, trong lòng một chút cảm giác cũng đều không có, không có khát vọng của lúc trước muốn đứa em này đồng cảm với mình, cũng như ban đầu muốn đem tên phản bội này nhai sống.

Mộ Lê Thần chỉ như mặt giếng cổ không dao động tâm tình, thân thể không có nửa điểm tăng độ ấm, trái tim cũng không nhảy lên một nhịp nào…. Hắn đã sớm không còn là người!

Mộ Lê Thần cười lạnh một tiếng: “Tôi một thân bất chấp nguy hiểm vượt qua biển núi tang thi trong bệnh viện, đi ra đến đây chuyện thứ nhất chính là cứu các người, cho nên cậu có tư cách gì giáo huấn tôi?” Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua An Như: “May mắn tôi tới kịp thời, bằng không làm sao tôi có thể nhìn thấy bộ mặt thật của các người đây!”

An Như sắc mặt có chút không tự nhiên liền né tránh ánh mắt hắn, không dám cùng hắn đối diện.

Mộ Dung trừng mắt liếc nhìn An Như, sau đó hướng Mộ Lê Thần cười ôn hòa: “A Thần này…”

Mộ Lê Thần liền ngắt lời hắn: “Tôi có thể mang mấy người đi, thế nhưng, hai người này thì không được.” Vừa nói hắn vừa chỉ hướng Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan.

Khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung liền lập tức cương ngạnh, thanh âm trở nên băng lãnh không kém:“Ngươi là có ý gì?”

Mộ Lê Thần nhìn thoáng qua mẹ con Mộ Thanh Loan cùng Liễu Nhứ đang nước mắt rưng rưng nhìn mình, bất vi sở động hướng Mộ Dung nói: “Ông bây giờ muốn tôi mang ông đi, hay là mang theo hai người kia đi, ông tự mà chọn!”

Hắn nhìn Mộ Dung cùng Liễu Nhứ, Mộ Thanh Loan sắc mặt đại biến, trong lòng không khỏi sinh ra chút khoái trá.

Mau diễn cho hắn xem cái gọi là ‘nhân tính’ đi!

Chọn cho chính mình đường sống hay là đem cơ hội này nhường cho ‘Chân ái’ cùng ái nữ của mình?

Mộ Lê Thần cho dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng trong lòng Mộ Dung địa vị của Mộ Lê Quân, Mộ Thanh Loan cùng Mộ Lê Dật so với hắn cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng, địa vị cao thì được cái gì?

Hắn vẫn biết rõ rằng, vị phụ thân yêu tư lợi này còn cần hắn rất nhiều.

Mộ Dung sủng ái Mộ Lê Quân cùng Mộ Thanh Loan, đó là bởi vì bọn họ chỉ có thể dựa vào hắn mới có được tiền tài địa vị, hắn nói gì nghe nấy, điều này làm cho tính muốn được người khác phụ thuộc mạnh mẽ như Mộ Dung thập phần vui vẻ, cho nên hắn mới như vậy mà cưng chiều đôi con riêng nam nữ này.

Bất quá, khi bọn họ uy hiếp đến hắn, Mộ Dung hắn lựa chọn cái gì không cần nói cũng biết.

Cho nên, lúc Mộ Lê Thần nhìn Mộ Dung đi đến phía sau hắn, liếc qua mặt của Liễu Như cùng Mộ Thanh Loan mà làm như không thấy, đó tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn mà là sự lựa chọn của chính hắn.

Khóe miệng Mộ Lê Thần cong lên gợi một mạt trào phúng, đến câu tục ngôn châm chọc cũng lười nói.

Đám người khốn nạn này, cần gì hắn phải quá mức để ở trong lòng.

Nghĩ rồi hắn hướng mắt nhìn về phương Bắc, hai tròng mắt tối đen dưới cặp kính xẹt qua một tia hồng huyết, B thị…

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Hành vi của Mộ Lê Thần, An Dương không nói lời nào, hiển nhiên là gián tiếp duy trì hắn thành như vậy.

Lúc Mộ Lê Thần tính toán rời đi, Phó Nghiên đột nhiên chạy đến, quỳ trước mặt hắn khóc bù lu bù loa: “A Thần, anh dẫn em theo cùng, em không muốn ở lại nơi này chờ chết đâu!!”

Mộ Lê Thần cúi đầu nhìn, nhớ tới câu nói khắc nghiệt cô ta từng nói: “Hắn không còn là người, hắn là quái vật!” Mà hiện tại, kẻ nói câu này lại làm bộ mặt khóc lóc lê hoa đái vũ…. trùng hợp làm sao…..

“A!! A Thần…. khụ khụ!”

Mộ Lê Thần buông tay khỏi cổ cô ta, đối với bộ dáng kinh khủng vừa rồi làm như không thấy, ánh mắt lại rơi xuống chiếc vòng cổ bằng ngọc đeo trên người cô ta, thò tay giựt đứt, sau đó xoay người rời đi, thanh âm thản nhiên truyền đến trong tai Phó Nghiên: “Đuổi kịp!”

Phó Nghiện mừng rỡ như điên, vội vàng thất tha thất thểu đi theo.

An Dương đảo mắt qua gương mặt phấn khởi đã nhợt nhạt của Phó Nghiên kia, lại nhìn đến ý vị không rõ của Mộ Lê Thần, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Mộ Lê Thần một mình đi đến gara, đem cái xe hơi sang trọng lái lên đưa cho Mộ Dung. Bất quá tại mạt thế, loại xe nào có gầm xe thấp cho dù trị giá mấy ngàn vạn, cũng không bằng xe tải lớn thông thường, chỉ là khu biệt thự Đông Nam cũng không có lấy một chiếc xe nào rắn chắc.

Lái xe đến lầu dưới của Mộ gia, Mộ Lê Thần không kiêng nể gì ấn loa, vài tang thi bị hắn uy áp nên e ngại, căn bản là không dám đến gần.

Đợi hơn nửa ngày, thời điểm Mộ Lê Thần phi thường không còn kiên nhẫn, An Dương mới mang theo bọn họ xuống dưới.

Nhìn thấy hai mẹ con phía sau Mộ Dung đang né tránh, Mộ Lệ Thần liền minh bạch, nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ thúc giục: “Nhanh lên xe!”

Thấy Mộ Lê Thần không có phản đối, Mộ Dung kinh hỉ đẩy Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên đi!”

Sau khi Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan lên phía sau xe, lúc Mộ Dung cũng chuẩn bị trèo lên, Mộ Lê Thần liền trực tiếp khống chế cửa xe đóng lại.

Mộ Dung thiếu chút nữa bị cửa xe kẹp cho đứt ngón tay liền lùi lại, phẫn nộ quát lên: “Ngươi làm gì chứ? Đột nhiên đem cửa xe đóng lại, định kẹp đứt ngón tay ta hay sao?”

Còn có tâm tình quan tâm đến ngón tay của mình? Mộ Lê Thần cười lạnh một tiếng: “Ông thật không hổ là người cha tốt, tình nhân tốt, nếu ông đã đem cơ hội nhường cho bọn họ thì ông còn lên xe làm cái gì?”

Hắn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Mộ Dung sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chậm rãi nói: “Tôi đã nói, các người không thể cùng nhau đi, ông xem lời của tôi như gió thoảng bên tai sao?”

Mộ Dung đúng là xem lời Mộ Lê Thần như gió thoảng, nói: “Trên xe vị trí không thiếu, nhiều hơn hai người có cái gì không thể?”

Chiếc xe này trừ bỏ hàng phía trước có ghế của người lái cùng ghế phụ lái bên cạnh, ở giữa còn có hai chỗ ngồi, mặt sau có ba chỗ nữa, bảy tám người ngồi vào cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.

Tính thêm mẹ con Liễu Nhứ cũng chỉ có chín người, chen thêm một người nữa cùng lắm chỉ hơi chật.

Thế nhưng nguyên nhân từ trước đến giờ Mộ Lê Thần làm như vậy không chỉ đơn giản là thế, hắn muốn nhìn bọn họ trở mặt thành thù (bất hòa), muốn nhìn thấy bọn họ ở giây phút giữa sự sống và cái chết bị người thân nhất vứt bỏ, cái hắn muốn nhất chính là nhìn thấy bọn họ xâu xé lẫn nhau.

Thống khổ kiếp trước của hắn như thế nào chỉ cần một người trả giá là đủ?

Mộ Lê Thần nhắm mắt rồi lại mở ra, cảm xúc cuồn cuộn cũng không có nửa điểm lộ ra ngoài.

Hắn đạm mạc nhìn Mộ Dung: “Ông chỉ có một sự lựa chọn.”

Hắn chính là đang bức bách Mộ Dung, buộc ông ta xé đi chiếc mặt nạ dối trá kia, buộc ông ta lộ ra diện mục chân thật nhất, vô tình ích kỷ nhất, buộc ông ta từng bước phải xa lánh chúng bạn.

Mộ Dung nhìn Mộ Lê Thần có điểm dịu đi nhưng một đường sống đều không cho, thần sắc biến hóa mấy phần, cuối cùng vẫn là nhìn về phía mẹ con Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK