Beta: Khanhky10376923_1579650852307467_3082457877979045729_n
“Vì cái gì? Vì cái gì lại phản bội hắn…… Vì cái gì bán đứng hắn……”
[Kiếp trước]
Nhìn đến căn cứ B thị đã gần ngay trước mắt, mấy người Mộ Dung An Như Mộ Lê Dật cùng Phó Nghiên trong lòng thập phần vui sướng, bên ngoài làm bạn với tang thi suốt mấy ngày qua, bọn họ thật sự là quá mệt rồi.
Mộ Lê Thần đi ở sau cùng, xa xa nhìn thấy khu căn cứ to lớn, không dám đi đến phía trước, chung quy, thân phận của hắn không phải bình thường.
Hắn quan tâm mà nói với An Như cùng Mộ Lê Dật: “Con đưa mọi ngươi đến đây, về sau mọi người chỉ có thể tự xoay sở. Nếu như vật tư không đủ thì đi đến ngọn núi bên kia tìm con.”
Mộ Lê Thần đưa tay chỉ chỉ ngọn núi nhỏ cho bọn họ nhìn.
An Như thực không kiên nhẫn, đáp qua loa vài câu: “Được được, biết rồi, ngươi đi nhanh đi.”
Mộ Lê Dật nghe Mộ Lê Thần nói như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, mỗi ngày cùng ca ca tang thi sinh hoạt với nhau, thật sự đáng sợ.
Phó Nghiên vẫn nghểnh cổ nhìn quanh căn cứ, căn bản là không nghe thấy Mộ Lê Thần nói gì.
Mộ Lê Thần nghe được phiền chán trong giọng nói An Như, trầm mặc trong chốc lát, lo lắng nhìn thoáng qua Phó Nghiên dung mạo vẫn không khác trước tận thế bao nhiêu, sau đó gọi một tang thi mang Không gian hệ dị năng đem vật tư bên trong không gian mang ra, giao cho bọn họ: “Mọi người vào đi.”
Mộ Dung vội vàng tiếp nhận vật tư, An Như không cam tâm yếu thế cũng đoạt một phần mang theo. Còn Phó Nghiên, khinh thường nhìn thoáng qua số vật tư còn lại, không thèm động đến.
Dù sao cô ta có ngọc vòng cổ mang không gian, rau dưa hoa quả cá tôm bên trong đều rất tươi mới, làm sao lại đi để ý đến đám bánh quy đồ hộp linh tinh gì đó.
Có được vật tư, bọn họ không nói hai lời liền đi về phía căn cứ, biểu tình kích động không phải giống như chạy nạn mà đến, mà là đến du lịch.
Mộ Lê Thần đứng ở một chỗ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thẳng đến khi nhìn bọn họ tiến vào phía sau căn cứ mới cất bước.
Đám người Mộ Dung An Như Mộ Lê Dật khẩn cấp muốn thoát khỏi con tang thi hoàng Mộ Lê Thần, sau khi tiến vào căn cứ, Mộ Lê Thần không thể cùng bọn họ vào trong, bọn họ không thể nghi ngờ chính là rất cao hứng, rốt cuộc có thể thoát khỏi cơn ác mộng lo sợ sẽ bị tang thi ăn vào bụng. Nhưng lại không nghĩ rằng, căn cứ hoàn toàn không thoải mái giống như bọn họ tưởng tượng.
Trừ Phó Nghiên tự xưng là Không gian dị năng giả có thể tiến vào khu B đặc biệt dành cho dị năng giả, ba người không có dị năng còn lại đều chỉ có thể ở khu D.
Khu D vừa dơ bẩn vừa hỏng đủ chỗ, còn không có thân nhân bảo đảm an toàn, bọn họ ở không bao lâu, vật tư liền bị người khác cướp đi.
Dưới cầu xin giúp đỡ của Phó Nghiên vẫn không có kết quả, Mộ Dung và An Như đều quyết định — ra khỏi căn cứ tìm kiếm vật tư.
Nhưng lần này thay vì nói bọn họ ra ngoài căn cứ tìm vật tư, chi bằng nói là tìm Mộ Lê Thần, lấy vật tư từ chỗ hắn.
Chỉ khi cực khổ ập xuống, bọn họ mới có thể nhớ tới còn có người tên là Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Dật không muốn ở lại loại địa phương rách nát dơ bẩn lại nguy hiểm này, cho nên hắn đề nghị dùng thực vật đổi lấy quyền cư trú ở khu C.
Khu A là nơi chỉ có người có quyền có thế sinh hoạt, khu B là dành cho dị năng giả cư trụ, khu C cùng khu D là nơi ở cho người thường.
Ở khu D, chỉ cần mỗi tháng nộp lên một chút vật tư là có thể ở, thế nhưng an toàn tài sản hoàn toàn không có bảo đảm.
An ninh ở khu C so khu D còn tốt hơn một ít, ít nhất sẽ không phát sinh chuyện có người trộm đồ, đánh cướp mà không ai thèm quản.
Đề nghị này của Mộ Lê Dật, Mộ Dung và An Như đều rất đồng ý.
Bọn họ rời khỏi căn cứ, đi tìm ngọn núi nhỏ mà Mộ Lê Thần nói, gặp hắn lấy đủ vật tư liền muốn rời đi.
Mộ Lê Thần nói: “Để con đưa mọi người đi, bằng không vào căn cứ vật tư lại bị đoạt mất, như vậy làm sao được?”
Vốn định cự tuyệt, ba người do dự: “Vậy ngươi bị người ta phát hiện ra thì sao?”
Mộ Lê Thần giấu đi ánh mắt khác thường của mình thật tốt, nói: “Không sao, chỉ cần không bị dụng cụ kiểm tra, nhất định sẽ không bại lộ thân phận.”
Ba người nhìn qua Mộ Lê Thần đích xác so với người thường không quá khác biệt, liền đồng ý.
Bọn họ thực lo lắng mình mang theo nhiều vật tư như vậy sẽ bị người ta để mắt đến.
Mộ Lê Thần đem bọn họ an toàn trở về căn cứ, sau đó vừa mỏi mệt vừa thất vọng về lại nơi cư trú tạm thời của mình.
Cha, mẹ, còn có em trai vừa đến đã muốn vật tư, từ đầu tới đuôi đều không quan tâm hỏi hắn một câu, trong lòng hắn không phải không khó chịu.
Hắn an ủi chính mình, có thể là sinh hoạt trong căn cứ không thoải mái đi……
Ba người Mộ Dung An Như Mộ Lê Dật trở lại trong căn cứ, sinh hoạt đích xác rất không thoải mái.
Ba người thường rời khỏi căn cứ, chỉ hai ngày trở lại đã có thể mang về theo một đống vật tư lớn, làm sao có thể không dẫn đến sự chú ý của người khác?
Rốt cuộc khi bọn họ cầm đám vật tư từ chỗ Mộ Lê Thần chỗ trở về, liền bị người tìm tới cửa.
Sau khi Mộ Dung An Như cùng Mộ Lê Dật tiễn bước vị Tần công tử Tần Chiêu, ngồi ở trong phòng không nói lời nào.
Phó Nghiên đến cùng Tần Chiêu vẫn chưa đi, cô khuyên bọn họ: “Chỉ cần mọi người giúp Tần gia làm tốt chuyện này, về sau tại căn cứ B thị hoàn toàn có thể tung hoành cũng không cần lo lắng vật tư của mình bị người đoạt mất.”
An Như vẫn có chút do dự: “Nếu không có Mộ Lê Thần, chúng ta làm sao mà có vật tư?”
Muốn cô buông tay một tấm phiếu ăn cơm miễn phí trường kỳ như vậy, cô thật có chút luyến tiếc.
Phó Nghiên tiếp tục khuyên, Mộ Lê Dật cũng khuyên: “Mẹ, chúng ta hiện tại đi nhiều chuyến, lấy được nhiều vật tư rồi làm theo an bài của Tần công tử”
Mộ Dung và An Như mắt sáng lên, đây là một ý kiến hay.
Chỉ cần tồn đủ vật tư cho bọn họ ăn dùng, khi đó buông tay, cùng Mộ Lê Thần không còn quan hệ. Dù sao tại căn cứ có Tần gia chống đỡ, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng vật tư bị cướp mất.
Mộ Lê Thần vẫn ở phụ cận thành thị đã luân hãm gần nhất thu thập vật tư, bởi vì Mộ Dung và An Như cứ vài ngày lại đến tìm hắn đòi.
Bọn họ nói với hắn, hiện tại cần có lượng lớn vật tư như thế là để lấy lòng một vị cường giả bảo hộ, bằng không trong căn cứ này nhất định sẽ phải chịu khổ sở.
Mộ Lê Thần có chút lo lắng, như vậy có thể hay không sẽ bại lộ thân phận của hắn?
Bất quá lo lắng cũng không có biện pháp, cũng không thể cắt đứt cung ứng vật tư cho bốn người bọn họ, chung quy đó là thân nhân cuối cùng còn sót lại của hắn.
Mộ Lê Thần muốn cho đám người Mộ Dung ở bên ngoài căn cứ cùng hắn, có hắn, là tang thi cũng không dám làm càn, hơn nữa đàn tang thi vẫn là một lớp bảo hộ đặc biệt của thiên nhiên đối với hắn, không giống trong căn cứ phải lo lắng sẽ có tang thi, biến dị thú, biến dị thực vật công phá căn cứ.
Chỉ tiếc bọn họ đều không muốn.
Hôm nay, Mộ Lê Thần vừa mang theo một tang thi Không gian dị năng thu thập vật tư trở về trên núi, liền nhìn thấy Mộ Lê Dật mặt đầy nôn nóng đã chờ ở đó.
Mộ Lê Thần trong lòng bắt đầu cảm thấy không ổn, quả nhiên Mộ Lê Dật mang đến một tin dữ, An Như Phó Nghiên xảy ra chuyện.
Mộ Lê Dật mang Mộ Lê Thần chạy đến một rừng cây bên cạnh căn cứ, Mộ Lê Thần mặc dù có chút kỳ quái An Như cùng Phó Nghiên làm sao lại ra khỏi căn cứ, còn chạy đến chỗ nãy, nhưng dưới lo lắng nôn nóng, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Thẳng đến khi hắn lâm vào giữa vòng vây.
Mộ Lê Thần nhìn Mộ Dung An Như Mộ Lê Dật cùng Phó Nghiên mang vẻ mặt lạnh lùng ghét bỏ, tâm dâng lên từng đợt lạnh lẽo.
Vì cái gì? Vì cái gì lại phản bội hắn…… Vì cái gì bán đứng hắn……
…..
Mộ Lê Thần bị bắt đến viện nghiên cứu, đám người Mộ Dung cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nếu nói đám người hiện tại không muốn Mộ Lê Thần thoát khỏi viện nghiên cứu nhất là ai, bốn người bọn họ tuyệt đối đứng đầu bảng.
Mộ Lê Thần cường đại, trên đường đến căn cứ B thị, bọn họ đã hiểu quá rõ.
Bất quá Tần Chiêu đã cam đoan với bọn họ, viện nghiên cứu sử dụng khoáng thạch đặc thù xây dựng, Mộ Lê Thần tuyệt đối không có khả năng trốn thoát được.
Bọn họ lúc này mới yên tâm đi hưởng thụ sinh hoạt an nhàn thoải mái của mình.
Chỉ là sự tình lại không như bọn họ tưởng tượng tốt đẹp đến vậy.
Thói quen tiêu tiền như nước của bọn họ phải nói là cao siêu nhất, rất nhanh liền đem lượng lớn vật tư lấy từ chỗ Mộ Lê Thần dùng sạch.
Thời điểm vật tư còn dư không nhiều, bọn họ mới đột nhiên ý thức được, phiếu cơm miễn phí của mình đã bị bọn họ bán cho viện nghiên cứu rồi.
Đám người An Như lúc trước mặt mày hồng hào đảo mắt qua đã trở nên tiều tụy không chịu nổi, cô đã rất nhiều ngày không được ăn thức ăn tươi mới.
Chỉ là hiện tại thức ăn tươi mới không còn lại bao nhiêu, ngay cả thức ăn rớt dưới đất bọn họ cũng luyến tiếc vứt bỏ.
Mộ Lê Dật đề nghị đi tìm Tần gia đòi vật tư, dù sao bọn họ cũng đã phối hợp với Tần gia bắt giữ tang thi hoàng Mộ Lê Thần, chính là lập công lớn.
Chỉ là trớ trêu thay, bọn họ ngay cả đại môn còn không thể vào được.
Mộ Lê Thần đã bị bắt, ba người bọn hắn là người thường tự nhiên cũng không có giá trị lợi dụng.
Không lấy đi lượng vật tư ban đầu của bọn họ, Tần gia cảm thấy mình như vậy đã thập phần nhân từ rồi.
Còn hứa hẹn lúc trước? Ha ha, Tần gia bọn họ có hứa hẹn qua cái gì sao, chỉ có nói là thập phần cảm tạ mà thôi.
Mà sau khi bắt được tang thi hoàng, Tần gia không phải đã nói câu đó với bọn họ rồi sao?
Lúc này Mộ Dung An Như Mộ Lê Dật mới ý thức được, những mộng tượng lúc trước, đều chỉ là một bức tranh nực cười mà Phó Nghiên vẽ lên cho bọn họ mà thôi.
Bọn họ hiện tại có thể nói là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Trường kỳ không có cơm ăn, ba người không có dị năng tại căn cứ này rõ ràng chẳng là cái gì, nghĩ bằng đầu gối cũng có thể nghĩ.
Bọn họ rất nhanh liền dưới hiện thực bức bách không thể không chuyển về khu D, mỗi ngày sinh hoạt trôi qua ăn bữa hôm lo bữa mai, lúc này rốt cuộc mới hết sạch vật tư sở hữu.
Mộ Lê Dật không cam lòng, đi tìm Phó Nghiên, kết quả lúc đang đuổi theo Phó Nghiên bị Tần Chiêu hung hăng giáo huấn một trận.
Mộ Lê Dật bị thương không nhẹ trở lại khu D mới phát hiện phòng ở của gia đình bọn họ có thêm người, lại thấy cha mình ngồi xổm trước cửa, mặt đầy ngây ngốc.
Lúc đến gần, Mộ Lê Dật nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng động *** mĩ, trong đó một âm thanh chính là của mẹ hắn — An Như, hắn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Mộ Lê Dật đương nhiên rất phẫn nộ, hắn phẫn nộ mẹ tại sao có thể làm ra loại chuyện này, càng phẫn nộ hơn cha mình thế nhưng lại ngồi xổm trước cửa, chỉ nghe chứ không thèm đi vào ngăn cản.
Hắn và Mộ Dung cãi nhau một trận, Mộ Dung cười lạnh nói: “Cô ta tự nguyện dùng loại phương pháp hạ lưu này đổi cái ăn, tao còn có thể làm gì được?”
Mộ Lê Dật ngây ngẩn cả người, sau đó trầm mặc nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ cũ nát, chậm rãi xoay người rời khỏi.
Mộ Dung tiếp tục ngồi xổm ngoài cửa phòng, tựa hồ không nghe thấy thanh âm rên rỉ của vợ mình dưới thân một nam nhân khác, cũng không thèm nhìn đến vết thương đầy trên người con mình.
Mộ Lê Dật ngồi canh giữ ở nơi Tần Chiêu thường thường xuất hiện, lại tìm tới Tần Chiêu, lần này hắn đối với Tần Chiêu không chỉ trích hắn qua sông đoạn cầu, mà chỉ nói một câu: “Tao biết bí mật của Phó Nghiên đến tột cùng là cái gì.”
Đồng tử Tần Chiêu hơi co lại, phất tay bảo thủ hạ đang ngăn Mộ Lê Dật lui ra: “Cậu đi theo tôi!”