Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
10390135_1448472188734470_4168277385809950925_n
“Chính là loại vui sướng khi cừu địch chết đi…..”
Mộ Lê Dật trốn ở phía sau An Dương, nhìn từng con tang thi chuột lần lượt chết dưới dị năng của An Dương và Mộ Lê Thần, kinh hoảng trong lòng dần dần tiêu tán, ghen ghét sâu sắc lại tăng lên.
Mộ Lê Thần và An Dương phối hợp ăn ý với nhau, giao phó phía sau lưng mình cho nhau, tín nhiệm đến mức khiến cho hắn ghen ghét phát cuồng.
Ánh mắt Mộ Lê Dật nhìn lướt qua khoảng cách giữa mình và Mộ Lê Thần, trong mắt lóe lên một tia oán độc.
Hắn nhích tới gần An Dương một chút, ngữ khí run rẩy nói: “Anh, em sợ!”
An Dương đang giết tang thi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn là để hắn kề sát bên mình.
Dù sao đi nữa, Mộ Lê Dật cũng là em trai của A Thần, và là em họ của hắn, hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Mộ Lê Dật trở thành thức ăn cho đàn chuột.
An Dương cùng Mộ Lê Thần một bên giết tang thi, một bên mở đường chạy đến chiếc xe gần đó. Lúc đến nơi, Mộ Lê Thần dùng một đạo tường đất ngăn cản tiến công của đàn tang thi chuột, sau đó quay lưng lại nói với An Dương: “Nhanh lên xe!”
Khi hắn vừa định xoay người lên xe, liền cảm giác phía sau truyền đến một đạo lực mạnh, hắn không có đề phòng, bị đẩy liền lảo đảo…
Vốn vài tang thi chuột được hắn ra lệnh tiếp tục đuổi theo xe giết chết dị năng giả đang chen chúc bò lên, thân ảnh của hắn liền ngã vào trong bầy tang thi………
“A Thần!”
An Dương nghe Mộ Lê Thần nói, muốn chạy lên xe, ai ngờ lúc hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hoảng sợ đến tột độ – thân ảnh Mộ Lê Thần bị đàn tang thi chuột bao phủ.
Hắn cảm giác tim mình tựa hồ không còn đập nữa, cả thế giới đều như tĩnh lặng, ngập tràn trong lòng và đáy mắt hắn chỉ có hình ảnh thân yêu ấy bị từng đàn tang thi nhào lên bao phủ.
Thân thể hắn so với suy nghĩ hành động nhanh hơn, An Dương xoay người xông về phía tang thi chuột muốn tìm Mộ Lê Thần, lại bị Mộ Lê Dật bên cạnh hắn gắt gao ôm chặt lấy: “Anh, anh không thể đi, anh sẽ chết mất!”
Mộ Lê Dật chỉ là một Không gian dị năng giả, không có thực lực chiến đấu, làm sao có thể ngăn cản An Dương là một Băng hệ dị năng giả?
Hắn không cản được, nhưng lại có thể ngăn trong chốc lát.
Bị Mộ Lê Dật dùng hết sức kéo, đàn tang thi chuột lại gần ngay trước mắt, tên thủ hạ Trương Duệ Bá có Sức mạnh dị năng cũng chạy đến trực tiếp bắt lấy hai người xách lên xe.
Lúc này trên xe đã đủ người, vốn đang chạy chậm liền lập tức tăng lớn tốc độ lao về phía trước, đem đàn tang thi bỏ lại sau lưng.
Không ai chú ý đến, đàn tang thi chuột bị xe bỏ lại căn bản chính là chủ động ngừng truy đuổi.
An Dương vừa bị một màn kia kích động đến mất đi lý trí, cho dù xe đang chạy trên vận tốc cao hắn không chút do dự nhảy xuống, miệng lẩm bẩm nói: “A Thần, tôi phải đi cứu A Thần…”
Mộ Lê Dật hao hết tâm tư mới triệt được cái họa lớn Mộ Lê Thần này là vì An Dương. Hắn làm sao muốn An Dương tự nhảy xuống chịu chết, làm một đôi đồng mệnh uyên ương với Mộ Lê Thần?
Cho nên liền không chút lưu tình hét lên bên tai An Dương: “Mộ Lê Thần hắn chết rồi! Chết rồi!”
Ha ha, Mộ Lê Thần rốt cuộc cũng chết!
Mộ Lê Dật nhìn An Dương ngẩn ra, nụ cười cùng niềm vui đều không che giấu mà hiện rõ.
(Zombie: Cái thằng bánh chuối đê tiện này! ಠ益ಠ 凸)
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Bị tấn công từ phía sau lưng, lòng Mộ Lê Thần không dám tin. Hắn quay đầu lại, chỉ trừ tầng tầng lớp lớp tang thi chuột dày đặc hắn thấy qua một khe hở là thân ảnh An Dương bị kéo lên xe quân dụng…
Hắn tín nhiệm An Dương như thế, yên tâm giao phó phía sau lưng mình, thế nhưng kết cục lại bị đẩy vào trong đàn tang thi!
Mộ Lê Thần không tự chủ lại nhớ tới cảnh tượng kiếp trước…
“Hắn là tang thi, là quái vật ăn thịt người!”
“A Thần, ngươi đừng trách ba, ba đây là vì nhân loại nên phải làm như vậy!”
“Chỉ cần ngươi phối hợp cùng giáo sư nghiên cứu, nói không chừng sau này còn có thể trở lại làm người!”
“Ha ha! Quả nhiên là tang thi hoàng, năng lực tái sinh vượt xa đám thực vật biến dị kia!”
….
..
Mộ Dung, An Như, Mộ Lê Dật, Phó Nghiên, bác sĩ Lý…
Gương mặt của bọn người khiến hắn sống không bằng chết trong kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng lại xuất hiện bộ dáng An Dương chết không nhắm mắt… Thế nhưng gương mặt An Dương kiếp trước đó lại thật trùng hợp với gương mặt kẻ đẩy hắn vào đàn tang thi chuột này.
Lúc ấy chỉ có An Dương đứng phía sau hắn, người duy nhất ám toán hắn chỉ có thể là An Dương!
An Dương……….. An Dương…………….. An Dương………………………….
Trong đầu Mộ Lê Thần là một mảnh rối loạn, hắn chỉ biết An Dương ở phía sau hắn, người đẩy hắn cũng ở phía sau, cho nên An Dương…. ám toán hắn… phản bội hắn…
Mộ Lê Thần vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ, đôi mắt tối đen nhiễm một màu đỏ sẫm huyết sắc, phảng phất như chỉ cần hắn chớp mắt, máu từ trong mắt sẽ đổ ra.
Quanh thân dần nổi lên một trận tinh thần lực cuồng bạo, tang thi chuột vốn đang truy kích chiếc xe đều dừng lại, đối với Mộ Lê Thần run lên cầm cập.
Trước mắt Mộ Lê Thần phảng phất như bị một tầng huyết sắc bịt kín, nhìn tất cả mọi thứ đều mông lung đỏ như máu. Hắn vươn tay đem mắt kính tháo xuống, ném vào trong đống thịt nát của tang thi dưới đất, không chút do dự đạp lên.
‘Rắc’ một tiếng, chiếc mắt kính mà hắn đã đeo cũng không ít đó bị đạp cho khung kính biến dạng, thấu kính vỡ vụn lập tức hóa thành bột phấn, hòa vào bãi máu thịt dưới chân……..
Mộ Lê Thần đem ánh mắt chết chóc nhìn theo hướng chiếc xe chạy đi, tia máu trong mắt ngày càng sậm màu.
“Các người….. đều đáng chết!”
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
An Dương cứ ngồi ngẩn ra ở trên xe, giống như hình nhân làm bằng gỗ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào hư không.
Tốc độ xe rất nhanh, thoáng chốc đã cách địa phương lúc nãy rất xa, nhưng An Dương vẫn muốn trở lại tìm Mộ Lê Thần.
Cho dù A Thần thật sự đã chết, hắn cũng phải tìm được thi thể, cho dù chỉ là một phần thi thể cũng được.
Chỉ là….. An Dương nhìn mấy dị năng giả vẫn thời thời khắc khắc chú ý đến mình, bất quá hắn vẫn chưa có hành động gì.
Tinh thần lực của hắn trong lúc giao chiến với đàn tang thi chuột đã tiêu hao muốn hết, bây giờ hắn căn bản không có cách nào đánh lại năm sáu dị năng giả đang trông coi mình.
Cho nên phải nhẫn!
Chờ tinh thần lực hắn khôi phục, hắn sẽ lập tức đi tìm A Thần!
An Dương vừa nghĩ đến thời gian hắn chậm trễ đó nói không chừng đã có thể cứu được A Thần, Mộ Lê Dật lúc ấy lại đi ngăn cản hắn khiến hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải Mộ Lê Dật cản chân, nếu không phải Mộ Lê Dật khiến Trương Duệ Bá phái người trông coi hắn….. Hắn đã có thể sớm cứu được A Thần.
(Zombie: Đúng rồi anh, hận thằng cờ hó ấy đi!!! Hấp nó đi, ý lộn, giết nó đi!
Khanhky: Ngươi kích thích quá rồi đó (¬_¬) bềnh tễnh)
Dị năng A Thần lợi hại như vậy, nói không chừng lúc hắn ngã vào đàn tang thi tạm thời sẽ không có việc gì, nếu lúc ấy mình không bị Mộ Lê Dật ngăn lại thì đã xông vào bên trong, nói không chừng còn có thể đem A Thần ra. Cho dù cứu không được, hai người cùng chết như vậy cũng tốt.
An Dương cho rằng Mộ Lê Thần đã chết, trong lòng cực kì thống hận kẻ gây trở ngại cho hắn đi tìm Mộ Lê Thần, hắn còn hận nhất là bản thân mình. Hắn hận chính mình, hối hận tại sao lúc ấy còn muốn quản chuyện sống chết của Mộ Lê Dật.
Nếu hắn không bận tâm tới Mộ Lê Dật, theo sát A Thần, dù rơi vào giữa đàn tang thi, hắn cũng có thể kéo A Thần trốn vào trong không gian trên sợi dây chuyền.
Bại lộ không gian trên dây chuyền thì sao? A Thần vẫn là quan trọng nhất!
Không! Đáng lẽ lúc trước hắn không nên nhận sợi dây chuyền của A Thần! Nếu sợi dây chuyền này nằm trong tay A Thần, lúc bị tang thi chuột bao vây A Thần khẳng định đã có thể sống sót.
Hắn gắt gao nắm trong tay sợi dây chuyền, trong lòng thống khổ đến mức khiến hắn không ngừng thở dốc.
An Dương lạnh lùng quét mắt qua An Như, Phó Nghiên, Mộ Lê Dật, bọn họ không có lấy một tia thương tâm, hắn chậm rãi khép mắt lại…
A Thần………..
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Ra khỏi N thị, xe tiếp tục hướng phía trước chạy, dừng lại trước một trạm xăng.
Trương Duệ Bá nhìn trạm xăng không có người sống nào, hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Phụ cận này ngoại trừ vài tang thi du đãng, không có những đàn tang thi khác, cũng không tang thi chuột đáng sợ, xe bây giờ cũng không còn nhiều xăng, vừa lúc bổ sung một chút.
Nơi đây đã cách địa phương có tang thi chuột rất xa, cho nên dị năng giả giám thị An Dương không quản lý hắn nữa.
An Dương làm một bộ tựa hồ đã từ bỏ ý định quay trở lại, mặt không chút thay đổi cùng mọi người xuống xe.
Trạm xăng đã bị người nhanh chân đến trước, thế nhưng Không gian dị năng giả ít, cho nên xăng dầu vẫn còn, ngay cả cửa hàng tiện lợi gì gì đó đều còn.
Nhìn thức ăn nước uống trong cửa hàng, Trương Duệ Bá không muốn lãng phí, hắn bảo thủ hạ đi giải quyết vài tang thi còn sót trong đó rồi nói với Mộ Lê Dật: “Cậu đem tất cả đồ dùng sinh hoạt cho vào không gian đi.”
Mộ Lê Dật kỳ quái hỏi: “Vậy còn thức ăn thì sao?”
Không gian của hắn cũng không lớn, trang bị đồ dùng sinh hoạt gì đó, không bằng dùng để chứa thức ăn đi.
Trương Duệ Bá nói: “Thức ăn nước uống mỗi ngày đều phải dùng, nên để trên xe, đỡ cho cậu mỗi ngày lấy ra lấy vào rất phiền toái.”
Mộ Lê Dật chớp chớp mắt, cười nói: “Vậy cũng được.”
Nói xong hắn liền xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi.
Cái người mang Sức mạnh dị năng dưới ánh mắt mờ mịt của Trương Duệ Bá cũng đi theo: “Để tôi giúp cậu.”
An Dương đứng một bên nhìn, lạnh lùng nhìn người khác thu thập vật tư, một tí hành động đều không có, cả người nhìn tối tăm ảm đạm.
Ngón tay hắn cứ mân mê viên ngọc trên sợi dây chuyền, mi mắt vốn đang buông lơi, bỗng nhiên hắn giương mắt nhìn chằm chằm người đến đứng trước mặt, ánh mắt lạnh như băng khiến lòng người run lên từng trận.
Mộ Thanh Loan vốn có chút chột dạ, dưới cái nhìn lạnh lẽo không có cảm xúc, trong lòng trở nên hoảng hốt.
Cô tự sắp xếp lại cảm xúc sợ hãi trong lòng, cố gắng mở miệng nói: “Anh… về… cái chết của anh Thần…….. em….” Nói tới đó liền ngưng bặt.
Mộ Thanh Loan hoảng loạn bắt lấy bàn tay đang bóp cổ mình, vì hít thở không thông mà mặt đỏ bừng, từ trong cổ họng miễn cưỡng phát ra vài chữ: “Anh…. anh, em có.. chuyện quan trọng….. muốn nói……………… cho anh!”
An Dương thả lỏng tay, từ từ buông xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Thanh Loan ngã khụy trên mặt đất ho khan, ánh mắt âm trầm, nói gằn từng chữ: “A Thần chưa chết!”
Cả người Mộ Thanh Loan nhịn không được run rẩy, cô có chút hối hận sao mình lại lỗ mãng nói trúng điểm kích thích cơn giận của An Dương.
Nhưng mà cô như thế nào cũng phải nói chuyện với An Dương. Lúc trước vì ‘ôm đùi’ Mộ Lê Thần mà đã đắc tội với Mộ Lê Dật, bây giờ Mộ Lê Dật lại được Trương Duệ Bá coi trọng, nếu bây giờ cô không hành động, giờ chết của cô sẽ càng gần.
Đối với tâm ngoan thủ lạt* của Mộ Lê Dật cô hiểu rõ, một chút cảm giác Mộ Lê Dật sẽ hạ thủ lưu tình với mình cũng không có.
(* Thủ đoạn ngoan độc)
Mộ Thanh Loan không cam lòng nhìn về phía An Dương, nay Mộ Lê Thần đã chết, người có thể đối phó với Mộ Lê Dật chỉ có An Dương.
“Anh, Anh Thần không phải bởi vì bất cẩn mà rơi vào đàn tang thi chuột đâu.”
Đồng tử An Dương kịch liệt co rút, thanh âm trở nên sắc nhọn: “Cô nói cái gì?”
Lúc này, vài người ở gần đồng thời nhìn qua.
An Dương cũng ý thức được giọng của hắn quá lớn, lạnh lùng đảo mắt nhìn bọn họ, nhất thời mấy ánh mắt tò mò đều tiêu thất.
An Dương lại nhìn đến Mộ Thanh Loan bị mình dọa sợ, đè thấp âm thanh, nhưng ngữ khí lại không che dấu được sự khẩn trương, cấp bách: “Là ai? Ai đã hại A Thần?”
A Thần không phải ngoài ý muốn rơi vào đàn tang thi, thì chính là có người hại hắn.
Người hại A Thần………………. Trong lòng An Dương đột nhiên nhớ tới Mộ Lê Dật thời điểm đó lúc nào cũng đi bên cạnh, sắc mặt nhất thời vặn vẹo.
Thấy thế, Mộ Thanh Loan liền biết An Dương nghĩ đến ai, thấp giọng nói: “Nếu anh đã đoán được, vậy em đi đây.”
Cô lau tro bụi trên mặt, đứng lên, chậm rãi xoay người rời đi.
Bây giờ, mẹ cô đã chết, cô cũng chỉ còn có một mình, cô muốn mình phải sống sót thật tốt… không từ bất kì thủ đoạn nào!
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Được Mộ Thanh Loan nhắc nhở, An Dương tuy rằng không nhìn thấy tận mắt Mộ Lê Dật mưu hại Mộ Lê Thần, lại nhớ tới thái độ của hắn khi Mộ Lê Thần gặp nạn…
Chính là loại vui sướng khi cừu địch chết đi…..
Đôi mắt An Dương tối đen nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, trong mắt đầy tơ máu, sát khí tràn ngập làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn qua tường thủy tinh trong suốt, hắn dễ dàng thấy được Lực lượng dị năng giả đang vội vàng sắp xếp lại vật tư rồi cất vào không gian của Mộ Lê Dật, người kia cùng với A Thần có khuôn mặt tương tự nhưng thần thái lại không giống nhau một chút nào.
An Dương phảng phất như đã quyết tâm làm điều gì, chậm rãi đi về phía cửa hàng.
Thấy An Dương đi vào, Văn Ngang đang ăn thứ gì nhìn nhìn hắn vài lần, những người khắc cũng xoay sang xác định thân phận hắn rồi mới bận rộn thu thập vật tư.
An Dương đi vòng qua vài kệ hàng, đi đến trước mặt Mộ Lê Dật.
Mộ Lê Dật hỏi: “Anh A Dương, sao anh lại vào đây?”
Trong thanh âm của hắn mang theo điểm khó hiểu cùng kinh hỉ. Đã rất nhiều ngày, An Dương không chủ động qua xem tình hình của hắn.
Mặt An Dương vẫn như trước, không chút thay đổi, hắn thật sự không có biện pháp giết chết kẻ đã hại A Thần mà vẫn đứng đây tươi cười này, thanh âm của hắn đã tận lực ôn hòa: “A Dật, em theo anh ra ngoài một chút được không? Anh có chuyện muốn nói.”
Trong mấy ngày này, đây là lần đầu tiên An Dương đối đãi ôn hòa với hắn, Mộ Lê Dật vui mừng còn chưa kịp, vật tư dưới đất cũng lười để ý, cao hứng nói: “Anh A Dương, vậy chúng ta ra ngoài.”
Nghe thấy câu này, An Dương hơi cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia sát ý.
Sức mạnh dị năng giả bên cạnh ngạc nhiên nhìn An Dương, chân mày cau lại.
Hắn cảm giác An Dương hiện tại có chỗ không đúng, vừa nãy bởi vì cái chết của Mộ Lê Thần mà âm trầm lãnh khốc, sao bây giờ lại ôn hòa như vậy……
Không đợi hắn tìm ra nguyên cớ gì đã đột ngột nghe được bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của Tốc độ dị năng giả: “A———–”
Tiếng hét thảm thiết không riêng gì hắn nghe thấy mà những người khác cũng nghe rõ.
Đang muốn đem Mộ Lê Dật ra ngoài hỏi rõ hành vi giết hại Mộ Lê Thần rồi báo thù, An Dương không vui quay đầu nhìn ra bên ngoài tường thủy tinh, sau đó nhíu mày rồi lại đột nhiên giãn ra, cười.
Nụ cười quỷ dị của hắn hoàn toàn đối lập với kích động sợ hãi của những người khác.
Sắc mặt Mộ Lê Dật trắng bệch: “Làm sao có thể? Nơi này làm sao có thể xuất hiện đàn tang thi?”
Bên ngoài lúc này vây vô số tang thi, toàn bộ cửa hàng tiện lời đều bị đàn tang thi vậy quanh.
Chỉ kỳ quái là, đàn tang thi thế mà không công kích bọn họ, phảng phất đã được huấn luyện như những binh lính bao vây địch nhân, chờ đợi mệnh lệnh của nhà vua…..
======================================
Zombie: 3 chương liên tiếp này dài hơn bình thường, edit phê luôn. Chương sau, anh Thần trở lại và lợi hại hơn xưa ( ˇ෴ ˇ)