Đột nhiên tròng mắt Thần Ngàn Ấm sáng ngời, cô nắm tay áo của Mộ Diễn Đình kéo kéo:"Chú à, bà dì của cháu tới thăm, mấy ngày tới sẽ không chạy bộ được."
Mộ Diễn Đình thừa biết tính toán của cô, khóe môi anh khẽ cong lên:"Đã tới?"
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm chột dạ gật đầu.
Mộ Diễn Đình "Ồ" một tiếng, "Thật đáng tiếc, chú định nhờ Âu Bạch chuyển kem từ Italy về cho cháu nhưng thôi vậy."
"Cái gì? Sao có thể thôi? Kem có thể trong tủ lạnh qua vài ngày ăn nha."
Thần Ngàn Ấm có chút khẩn trương.
Trong suy nghĩ của Mộ Diễn Đình, loại kem này rất tuyệt ăn một lần liền nhớ mãi. Ở Trung Quốc không có sẵn nên phải vận chuyển từ nước người qua.
Mộ Diễn Đình nghiêm túc:"Hạn sử dụng chỉ có 3 ngày."
Rõ ràng chờ tới lúc cô có thể ăn thì kem đã quá hạn.
"Vậy... để Trầm Nghệ ăn cũng được."
Mộ Diễn Đình lạnh lùng nhìn cô:"Trầm Nghệ là vợ chú?"
Thần Ngàn Ấm:"..."
A, bị trêu, làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy kem quan trọng hơn 6km rất nhiều, vì thế quyết định đổi giọng:"Chú à, cháu vừa nói giỡn thôi, thực ra bà dì không có đến haha."
Vẻ mặt Mộ Diễn Đình biết ngay cô nói dối:"Nếu đã vậy, ngày mai tập như cũ."
"Kia... kem đâu?"
"Về nước sẽ mua cho cháu."
Thần Ngàn Ấm:"..."
"Bại hoại, lừa gạt cháu."
Thần Ngàn Ấm phồng má tròn mắt nhìn anh.
Mộ Diễn Đình nhịn không được đưa tay xoa má cô, làn da mỏng manh khiến anh không muốn buông tùy ý nhéo nhéo, vẫn cảm thấy chưa đủ, anh giữ cằm cô trực tiếp cúi xuống hôn.
Thần Ngàn Ấm không trốn tránh, cô luôn thích anh hôn cô, trốn tránh là sĩ diện.
Đáng tiếc Mộ Diễn Đình chỉ hôn một cái rồi rút lui, Thần Ngàn Ấm có chút thất vọng, lúc này không biết gan cọp ở đâu ra, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động phủ đôi môi ngọt ngào lên môi anh.
Là cô tự tìm đến, Mộ Diễn Đình hơi sững sờ nhưng rất nhanh anh liền ôm cô từ sofa lên đùi, bàn tay thon dài nâng đầu cô hôn sâu.
Trầm Nghệ chạy lên phòng, mới nhớ ra tiểu thuyết quên dưới phòng khách, do dự một lát quyết định xuống lấy, cũng không nghĩ lại nhìn thấy cảnh bạn thân chủ động hôn Mộ Diễn Đình.
Oa oa, Ngàn Ấm gan lớn như vậy.
Không được, cô phải ghi lại khoảnh khắc này, về sau trêu ghẹo nha đầu kia.
Nghĩ vậy, Trầm Nghệ lập tức trốn trong góc phòng, cô lấy điện thoại mở camera quay cảnh đỏ mặt này.
Ô...Hôn lưỡi, hôn lưỡi... oa!
Trời ạ, cô có nên về phòng không? Đợi thêm chút nữa hai người không dừng được đi quá giới hạn thì sao? Cô vẫn còn là trẻ con a...
Trầm Nghệ vừa hưng phấn, vừa run rẩy quay bọn họ, nếu không phải còn chút lý trí chắc chắn cô sẽ phát khùng mà cười thật lớn.
Nhưng mà, Mộ Diễn Đình rất biết kiềm chế, hình ảnh và lo lắng trong đầu Trầm Nghệ đã không xuất hiện, thấy hai người cuối cùng cũng tách ra, sợ bị phát hiện, cô chạy nhanh lên phòng.
"Cháu muốn ăn kem."
Thần Ngàn Ấm ở trong ngực anh đỏ mặt làm nũng.
Mộ Diễn Đình nhéo mũi cô:"Được, mua cho cháu."
"Trầm Nghệ cũng muốn."
Không tha được, lúc này còn nghĩ cho bạn cùng phòng.
"Được, cũng mua."
Mộ Diễn Đình khẽ cười.
Thần Ngàn Ấm nhíu mày, ánh mắt lóe lên vài tia bỡn cợt:"Cậu ấy là vợ chú?"