Thần Ngàn Ấm vừa nói xong, Tô Ngôn Phỉ vội vàng cầm túi xách, chạy một mạch ra ngoài, không dám quay đầu lại.
Nhìn thái độ nịnh bợ của cửa hàng, Thần Ngàn Ấm cũng không thích, nhẹ nhàng kéo tay áo Mộ Diễn Đình ý muốn rời đi.
Trở lại xe, Thần Ngàn Ấm vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi:"Chú muốn mua gì trong này sao?"
Trong lòng cô sớm đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.
Mộ Diễn Đình đặc biệt nhìn cô:"Mua nhẫn cưới."
"Mua nhẫn cưới?"
Thần Ngàn Ấm nói lớn, không biết vì ngạc nhiên hay vui mừng.
Nhìn cô như vậy, trong lòng anh có chút xao động, khóe môi cong lên, cố ý trêu chọc:"Lúc đầu nghĩ muốn mua, nhưng hiện tại thay đổi ý định, không mua nữa."
"Vậy sao?"
Nghe anh nói không muốn mua nữa, đáy mắt cô nhanh chóng xuất hiện tia thất vọng.
Mộ Diễn Đình nhìn ra biểu hiện của cô, giọng trầm xuống:"Không vui sao?"
"Không có."
Thần Ngàn Ấm vội vàng phủ nhận, trong lòng lại không ngừng gào thét: Kết hôn nhưng lại không mua nhẫn cưới, cô gái nào sẽ thấy vui vẻ? Oa, xin anh dừng lại!
"Vậy là tốt rồi."
Anh thản nhiên trả lời cô, sau đó khởi động xe.
Thấy anh không muốn tiếp tục nói về chuyện này, Thần Ngàn Ấm cắn môi, trong lòng có chút buồn bực.
Mộ Diễn Đình đáng ghét, Mộ Diễn Đình xấu xa, không có nhẫn sẽ là bằng chứng anh còn độc thân. Không được, anh như vậy, trước sau gì cô cũng không thể kiểm soát anh.
Cô còn đang suy nghĩ, xe đã dừng lại.
Thần Ngàn Ấm nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là bãi đỗ xe, có chút lạ.
"Đây là đâu?"
Cô ngây ngốc hỏi anh.
Mộ Diễn Đình trả lời:"Nơi ăn trưa."
Dứt lời, Mộ Diễn Đình nghiêng người ghé sát tai Thần Ngần Ấm, bàn tay thon dài của anh đặt lên lưng ghế của cô.
Đột nhiên, trái tim của Thần Ngàn Ấm đập loạn như lỡ mất nửa nhịp, còn chưa kịp bình tĩnh đã nghe giọng nói ôn nhu của anh:"Chúng ta mua nhẫn cưới tên Thần Thần."
"Nhẫn cưới tên Thần Thần? Đó là..."
Thần Ngàn Ấm hơi giật mình, nhìn anh:"Ý chú là... muốn cháu thiết kế?"
Mộ Diễn Đình khóe môi khẽ cười:"Cháu không muốn sao?"
"Đương nhiên muốn. Tự thiết kế nhẫn cưới cho mình, cảm giác này thật tuyệt vời, haha."
Nhắc tới thiết kế, Thần Ngàn Ấm không thể không cười một tiếng, tâm trạng vui vẻ lan tỏa khắp xe.
Mộ Diễn Đình "ừm" một tiếng, khuôn mặt anh tiến đến gần cô.
Lông mi của cô cong dài hơi vểnh lên, xinh đẹp giống như cánh bướm vậy, khóe môi cũng mang theo một đường cong uyển chuyển, khiến anh không thể kìm lòng, đưa tay vuốt nhẹ.
Hành động của anh, khiến Thần Ngàn Ấm sững sờ, ánh mắt ngây ngốc đến mê hoặc lòng người.
Cổ họng anh phát ra tiếng thở dốc, môi mỏng dần dần đến gần cô, phát hiện ra anh muốn hôn mình, Thần Ngàn Ấm không dám nhìn nhắm mắt lại, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng.
Đáng tiếc, chưa kịp chạm môi, điện thoại Mộ Diễn Đình đã vang lên.
Thần Ngàn Ấm nhanh chóng cúi đầu, che đi sự xấu hổ.
Anh thì ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, ngồi thẳng người dậy lấy điện thoại.
Là Âu Minh gọi tới, báo cáo công việc, Mộ Diễn Đình đơn giản dặn dò vài câu, sau đó tắt điện thoại. Lúc này mới phát hiện, cô gái nhỏ đã đẩy cửa xuống xe.
Đuổi kịp cô, hai người cùng đi vào thang máy.
Thần Ngàn Ấm ho nhẹ một tiếng, hỏi:"Chú, tầng mấy?"
"Tầng năm."
Mộ Diễn Đình vừa nói, vừa tự ấn thang máy. Đột nhiên, lại nhớ tới chuyện cô hẹn gặp Tô Ngọc Liên, không khỏi cau mày:"Cháu thật sự muốn đi gặp mẹ nuôi?"