Lên xe, Thần Ngàn Ấm cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi, lại nhớ ra còn một chuyện chưa hỏi Mộ Diễn Đình:"Chú, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng ta có thể..."
Bốn từ "phát sinh quan hệ" cô còn chưa kịp nói, đã bị Mộ Diễn Đình chen ngang:"Cháu bị bỏ thuốc."
Đúng như Thần Ngàn Ấm suy nghĩ, nên cô một chút kinh ngạc cũng không có. Tuy nhiên, cô vẫn muốn biết ai là người đã bỏ thuốc.
Là Thần gia sao?
Ngoài bọn họ ra, cô không có gây thù oán với ai.
Mặc dù, cô luôn tự nhủ không cần để ý đến, nhưng mỗi khi nhớ tới, trong lòng vô cùng khó chịu.
Mộ Diễn Đình nhìn thấu suy nghĩ của cô, ánh mắt đăm chiêu.
Thực ra, sáng nay anh đã cho người điều tra, phát hiện người chủ mưu là Mộ Khiếm Hoa. Nhưng trong thời gian này, anh không tiện nói cho cô, nên đành phải nói sang chuyện khác:"Cháu có bằng chứng, chứng minh lời Tô Ngọc Liên nói là sai?"
Thần Ngàn Ấm bình tĩnh, cắn môi trả lời:"Không có. Cháu chỉ cố ý dọa bà ấy. Lần trước ở bệnh viện, cháu nghe được kế hoạch của bọn họ, đáng tiếc đã không ghi âm lại. Chú, cháu rất ngốc đúng không?"
Nói đến đây, khuôn mặt Thần Ngàn Ấm rũ xuống, ánh mắt dâng lên tia mất mác.
Mộ Diễn Đình đưa tay xoa đầu cô, trầm giọng nói:"Lần sau, bất luận có chuyện gì cũng không được gặp người của Thần gia nghe chưa? Chuyện này để chú giải quyết."
Thần Ngàn Ấm đưa mắt nhìn anh, nhịn không được hỏi:"Chú định giải quyết thế nào? Cháu một chút bằng chứng cũng không có..."
Mộ Diễn Đình cảm thấy chuyện này không đáng lo:"Chú có cách, cháu không cần lo lắng quá nhiều."
"Nhưng..."
Thần Ngàn Ấm do dự một lát, cuối cùng vẫn là từ chối:"Chú, cháu muốn tự giải quyết."
Mộ Diễn Đình không nghĩ cô lại từ chối, mày đẹp nhíu lại. Thần Ngàn Ấm thấy thế, sợ anh không vui, lập tức nói:"Cháu tin mình có thể làm được. Nếu lúc nào đó không giải quyết được, cháu sẽ tìm chú giúp đỡ, được không?"
"..."
Khuôn mặt anh vẫn như cũ, không nói lời nào.
Thần Ngàn Ấm quay qua quay lại nhìn anh, dịu dàng gọi một tiếng:"Chú!"
Giọng nói hơi lớn, mang theo chút ngọt ngào, giống như cố ý làm nũng. Dù Mộ Diễn Đình không muốn cũng phải gật đầu.
"...Tùy cháu."
"Cháu biết chú tốt nhất."
Cô cười nịnh, khuôn mặt đáng yêu rơi vào mắt anh.
Ánh mắt Mộ Diễn Đình lóe lên, giọng nói khàn khàn một chút:"Tốt như thế nào?"
"Hả?"
Thần Ngàn Ấm giật mình.
Mộ Diễn Đình lặp lại:"Tốt như thế nào?"
Thần Ngàn Ấm không biết nên trả lời ra sao, khuôn mặt xinh đẹp cười đến đỏ ửng, ấp úng nói:"Cái này...cái này...thật khó nói."
Với cô, anh làm cái gì cũng tốt, nhưng điều này, cô chỉ được giữ trong lòng không thể nói ra. Nếu không tình cảm của cô dành cho anh sẽ sớm bị phát hiện...
"Vì sao khó nói?"
Mộ Diễn Đình vừa lái xe, vừa chăm chú nhìn cô.
Thần Ngàn Ấm bị anh nhìn có chút không tự nhiên, quay đầu ra ngoài cửa sổ:"Chú, thời gian không còn sớm, chú không đến công ty sao?"
"Hôm nay là chủ nhật."
"Vậy... hôm nay chú sẽ ở nhà?"
"Đúng."
Mộ Diễn Đình trầm giọng trả lời.
Xe chạy trên đường, trong lòng Thần Ngàn Ấm trở nên phức tạp. Đột nhiên không còn cảm thấy hạnh phúc như lúc bước ra khỏi cục dân chính nữa.
Thần Ngàn Ấm mải mê suy nghĩ, cho đến khi xe dừng lại, mới quay đầu nhìn, phía trước là một khách sạn nổi tiếng.