Đầu óc của Tiểu Mi trở nên rối rắm, theo trí nhớ của nàng thì Địa bảng chưa từng nghe danh của vị đệ tử này. Đã vậy còn lấy thực lực Ngưng Khí viên mãn đánh bại nửa bước Trúc Cơ nữa chứ. Dù chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới nhưng muốn vượt cấp chiến đấu nào có dễ dàng như thế. Chẳng những thế tên kia còn hạ luôn cả bốn mươi mấy kẻ địch khác cùng lúc nữa chứ. Tưởng tượng tràng diện lúc đó chắc phải kinh thiên động địa lắm, muốn thắng được cũng là thắng hiểm. Ơ, nhưng sao ta có cảm giác có gì sai sai nhỉ? Nhìn theo ánh mắt của mọi người, Tiểu Mi mới phát hiện ra một thiếu niên nhìn non chẹt đang ngồi gặm lương khô ở một góc.
- Chẳng lẽ đây là vị thiên tài cứu tinh mà mọi người vừa nhắc đến? Trông hắn chẳng có vẻ gì là lợi hại cả.
Kỳ thật không phải chỉ có Tiểu Mi mà ngay cả Văn Cự, Hồ Bật Trung hay bất cứ người nào lần đầu trông thấy Nguyên Hạo cũng đều cảm thấy hắn khá tầm thường. Vóc dáng thì không uy mãnh, lại không hề có cái thần thái của cao thủ, trông hắn nhiều khi còn giống mấy tên hạ nhân tầm thường hơn. Đúng là nhìn người không thể chỉ quan sát hình tượng bên ngoài nha.
Cảm thấy mọi người hình như đang tập trung những cặp mắt nóng bỏng về phía mình, Nguyên Hạo chỉ biết cười khan vài tiếng cho qua chuyện. Hắn vốn thích điệu thấp, càng thấp càng tốt. Thế mà bây giờ lại trở thành kẻ mang danh giả trư ăn thịt hổ, cao nhân thâm tàng bất lộ, chân mệnh thiên tài...vvv. Haiz, hắn muốn cuộc sống an nhàn, tu luyện ngày qua ngày để vươn đến đỉnh cao thôi mà cũng khó khăn như vậy sao?
- Xem ra hai tên phục kích khu vực sa mạc này đã bị Triệu Bá Hưng xử lí xong xuôi cả rồi. Chúng ta có thể tăng tốc lên đường.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi Nguyên Hạo đã cho Phong Ảnh dạo một vòng nhưng vẫn không có gì khả nghi xuất hiện. Vì vậy, hắn quyết định để mọi người phi hành nhanh thêm một chút. Theo tình báo hắn có được từ Nguyệt lão thì khu vực số sáu là nơi hết sức nguy hiểm, chưa từng có đệ tử nào sống sót rời khỏi một khi đã tiến vào. Trừ hắn mang theo nhiều lo âu, phần lớn đệ tử đều phấn chấn tiếp tục hành trình. Ngay cả Tiểu Mi dưới sự khuyên bảo và lôi kéo của Ngô Tuyết San cũng đồng ý nhập bọn khiến cho thực lực của nhóm ngày càng tăng cao.
*****
Lúc này, tận sâu bên trong hồ Tuyệt Vọng, có một nhóm người đang đạp phi kiếm di chuyển rất nhanh. Nếu như để Nguyên Hạo hay bất kỳ ai trông thấy chi đội này đều phải xanh mặt khiếp đảm. Bởi vì toàn bộ thành viên trong nhóm đều có tu vi nửa bước Trúc Cơ, phải biết rằng ở Hắc Điểu Môn chỉ có mười người tốp đầu Địa bảng mới có được tu vi như vậy. Dẫn đầu lực lượng khủng bố này là năm người, ba nam hai nữ, trong đó có một tên nhìn trắng trẻo, diện mục như thư sinh, tay cầm một quả cầu thủy tinh nhỏ. Trong năm người hiện tại đang lấy gã là người dẫn đầu, xem ra tên này đã có cách để vượt qua khu vực bí hiểm số sáu rồi.
- Ê, Chiêu Lãm, ngươi có thật sự biết cách phá giải cái khốn trận này không vậy? Sao chúng ta cứ loay hoay mãi cả canh giờ bên trong cái hồ chết tiệt này mà vẫn chưa thấy bờ bên kia vậy?
Bay sát phía sau gã thư sinh, một tên râu quai nón rậm rạp, dáng người lực lưỡng tỏ vẻ bực bội lớn tiếng hỏi. Cùng lúc, một cô nàng vóc dáng nóng bỏng, mặc đồ hết sức khiêu gợi với chiếc váy xẻ lộ cặp đùi trắng nõn cũng cười khúc khích. Nửa thân trên của cô ta thì cố ý khoét thật sâu để lộ ra hơn nửa cặp tuyết lê chín mọng khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt.
- Công Tào, ngươi đừng có nóng tính mãi như thế chứ. Phong thái như thế không có mỹ nữ nào thích được đâu.
Cười ngọt ngào chọc ghẹo tên râu quai nón, nàng ta lại liếc mắt đưa tình với tên thư sinh. Chỉ tiếc là căn bản cái gã tên Chiêu Lãm kia không hề chú tâm đến nàng một tí xíu nào cả. Thấy vậy, cô nàng chỉ bỉu môi một cái rồi thôi, xem ra việc tán trai bất thành này cũng diễn ra khá thường xuyên nên phản ứng mới nhẹ nhàng như thế.
- Suốt cả thời gian dài phải dùng đan dược để áp chế tu vi thật của mình đúng là không dễ chịu chút nào. Bây giờ mới có cơ hội thư giãn tay chân một chút, ta thật muốn đấu với con ả Đỗ Phi Đào kia một trận. Cái khuôn mặt lạnh tanh cứ tự cho mình là cao quý hơn người của ả khiến ta thấy buồn nôn chết được.
Vị nữ tử thứ hai trong nhóm năm người không vui lên tiếng. Cô nàng này cũng thuộc hàng có nhan sắc, vóc dáng cân đối, nhưng so bì với Đỗ Phi Đào thì đúng là còn thua một khoảnh cách không nhỏ. Nhất là cái khí chất của cả hai không hề giống nhau. Tuy Đỗ Phi Đào lạnh nhạt nhưng cô lại không hề quá phận, lại luôn muốn truy cầu thực lực nên rất nhiều nam tử thầm mơ tưởng đến. Còn vị cô nương tên Thúy Hoa này lại không được như vậy, cô ta mang cho kẻ khác một cảm giác ham muốn bình thường, cá tính lại thích ganh đua, ích kỷ. Chính vì lẽ đó mà ngay cả trong nhóm, ba vị nam tử kia cũng không thèm đoái hoài gì đến cô cả.
Lại nói chút về việc dùng đan áp chế tu vi mà cô nàng này vừa đề cập đến. Trong giới tu chân thường có hai loại che giấu tu vi thật của mình. Một là dùng bí pháp để che giấu hoặc áp chế tu vi, điển hình như Hư Vô công pháp của Nguyên Hạo. Đây là lựa chọn tuyệt vời nhưng hạn chế của nó chính là không thể lừa gạt những tiền bối có tu vi cao hơn. Thông thường các bí thuật che giấu tu vi cũng chỉ qua mắt được người có thực lực hơn mình một, hai tiểu cảnh giới mà thôi. Thể loại biến thái như Hư Vô công pháp là hàng hiếm, không phải như rau cải ngoài chợ mà ai cũng có được. Cách thứ hai để áp chế tu vi chính là dùng đan dược, loại này có thể che giấu được bất kỳ thần thức dò xét nào, thậm chí cả bí cảnh cũng không thể nào đá họ ra ngoài được. Khuyết điểm duy nhất của phương pháp này chính la muốn khôi phục tu vi cần phải dùng giải dược và cần thời gian nhất định để thuốc giải phát huy hiệu quả. Như vậy nghĩa là trong thời gian đang dùng thuốc để áp chế, nếu như bị kẻ địch tấn công, họ chỉ có thể dùng tu vi đã bị áp chế để đối kháng mà thôi.
Kẻ cuối cùng vẫn im hơi lặng tiếng là một thanh niên khôi ngô. Nhìn linh lực phát ra từ người của hắn, nhiều người có thể nhầm lẫn đây là một vị Trúc Cơ tiền bối. Bởi vì tu vi của hắn đã chạm đến cực hạn của Ngưng Khí, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Sở dĩ hắn phải áp chế không chịu Trúc Cơ thành công là vì kế hoạch ngày hôm nay. Trong bí cảnh này, trừ tu vi Ngưng Khí ra, những kẻ có tu vi cao hơn đều không thể tiến vào. Cho dù có dùng đan dược để tạm thời hạ cảnh giới xuống thì khi xâm nhập bí cảnh nếu tăng tu vi vượt qua Ngưng Khí sẽ bị bài xích truyền tống ra ngoài ngay. Vì vậy, bên trong bí cảnh, thực lực của hắn có thể nói là vô địch không đối thủ rồi. Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến phần thưởng mà các trưởng lão trong tông môn hứa hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
"Chỉ cần có tài nguyên tu luyện và đan dược cao cấp, ta nhất định sẽ leo lên được địa vị cao hơn nữa haha"
Với tư chất của hắn, hai mươi hai tuổi đã có thể Trúc Cơ, đúng là thiên tài hiếm gặp. Thế nhưng bên trong Hắc Diện Tông, một tông môn có truyền thừa và tích lũy lâu đời, thì muốn leo lên đỉnh cao cần phải có cơ duyên và tài nguyên hỗ trợ nhiều hơn. Kế hoạch lần này tông môn hắn đã chơi tất tay khi tung gần hết tinh anh dưới Trúc Cơ vào trận hòng giành lấy bí bảo và triệt hạ thế hệ trẻ của đối phương. Tuy các đệ tử Ngưng Khí chẳng có tác dụng gì trong chiến đấu quy mô cỡ tông môn với nhau, nhưng về lâu dài thì những người trẻ này chính là rường cột tương lai. Nếu như một tông môn mà không có lớp kế cận thì không cần tiêu diệt, bản thân họ cũng sẽ suy tàn theo thời gian mà thôi. Đó là một quy luật tất yếu không thể thay đổi được, trong binh pháp gọi đây là "diễn biến hòa bình".
*****
Khoảng nửa canh giờ sau khi nhóm người Hắc Diện Tông đi vào hồ Tuyệt Vọng, những thiên tài xếp đầu Địa bảng như Triệu Bá Hưng hay Đỗ Phi Đào cũng liên tiếp xông đến. Tuy đã được cao tầng cảnh báo riêng về sự nguy hiểm của khu vực số sáu này nhưng lòng tự tôn luôn dẫn dắt bọn họ bước tiếp bất chấp nguy hiểm. Chỉ khi đối diện sinh tử thật sự thì những đệ tử này mới biết chữ "sợ hãi" viết như thế nào
*****
- Chúng ta đến khu vực số sáu rồi haha.
Tinh thần Văn Cự vô cùng tốt, gã vừa cười lớn khi quan sát cái hồ rộng trước mặt mình. Ngay cả những đệ tử xung quanh cũng phụ họa theo, bọn họ căn bản không biết mình đang dấn thân vào một nơi đáng sợ như thế nào. Có lẽ do việc năm khu vực trước không có nhiều khó khăn khiến tâm lí những đệ tử này sinh ra cảm giác xem nhẹ mức độ đáng sợ của bí cảnh. Riêng chỉ có hai người sắc mặc khá ngưng trọng khi đứng trước hồ nước trong veo, yên ả không gợn tí sóng nào.
- Tiểu Mi tỷ tỷ, tại sao sắc mặc của tỷ lại tái nhợt như vậy? Vết thương của tỷ vẫn chưa ổn sao?
Ngô Tuyết San đứng bên cạnh thấy biểu hiên của vị tỷ muội thân thiết của mình thì vội lên tiếng hỏi thăm. Tiểu Mi biết cũng không thể giữ bí mật cho riêng mình nên cười khổ giải thích. Sau khi mọi người nghe và hiểu ra được đây chính là nơi chôn thây của bao nhiêu đời đệ tử Hắc Điểu Môn thì sự tự tin của họ rơi tự do không phanh. Thậm chí có vài người run rẩy nghĩ đến việc từ bỏ, không tiếp tục tiến lên nữa. Trước cảnh tượng sĩ khí bị đả kích như vậy, Nguyên Hạo buộc lòng phải lớn tiếng trấn an:
- Mọi người không cần quá lo lắng, chúng ta người đông thế mạnh. Mặt hồ này lại trong xanh, phía trên không có sương mù. Như vậy kẻ địch rất khó lòng mai phục, chỉ cần cẩn thận một chút tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Tất nhiên những ai cảm thấy e ngại thì có thể ở lại nơi đây, không ai ép buộc cả.