Nhìn thấy kết quả của các trận chiến, tên thanh niên khôi ngô hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn. Trong mắt gã thì mấy tên yếu đuối này không đáng để vào trong mắt, mục tiêu của gã chính là tranh hùng tranh bá với những tên thiên kiêu Trúc Cơ kỳ trong Hắc Diện Tông mà thôi.
- Haha, Trình Khôi huynh không cần phải khó chịu như vậy. Mấy tên đứng đầu Địa bảng cũng không phải đèn cạn dầu, có chút bản lĩnh thực sự. Đặc biệt là cô nàng Đỗ Phi Đào kia, kiếm pháp của cô ta vừa mới bộc phát có thể đạt đến vũ kỹ hoàng cấp đấy.
Nam tử dáng vẻ thư sinh cười vui vẻ bình phẩn. Trông dáng vẻ tiêu dao nhẹ nhàng của gã tựa như người ngoài cuộc góp vui mà thôi, không hề có tí sát khí hay hứng thú chiến đấu nào phát ra từ người thanh niên nho nhã này cả.
- Đỗ Phi Đào đúng là không tệ, tư chất rất tốt, chỉ tiếc lại phải lưu lạc ở cái môn phái tồi tàn này. Ta đã chấm nàng làm đạo lữ của mình rồi, sau khi bí cảnh kết thúc, ta sẽ tìm cách đem nàng cùng trở về Hắc Diện Tông. Bây giờ để ta sang làm quen với nàng ta cái đã.
Mỉm cười tự tin, Trình Khôi nhẹ nhàng tiến lên, mỗi bước đi của gã đầy mạnh mẽ, tỏa ra uy áp nhàn nhạt ra xung quanh. Đây là do tên này muốn như vậy, linh lực của gã dồn nén để trùng kích Trúc Cơ đã đến giới hạn, vượt xa những đệ tử nửa bước Trúc Cơ khác. Chỉ cần vài bước, gã đã đến trước mặt Đỗ Phi Đào, gã nở một nụ cười ấm áp mở lời:
- Xin chào Phi Đào cô nương, tại hạ là Trình Khôi, đệ nhất ngoại môn đệ tử của Hắc Diện Tông. Đã ngưỡng mộ danh tiếng của nàng từ lâu, nay được diện kiến thật là vinh hạnh. Nếu nàng không chê, ta có thể trò chuyện một chút để hiểu rõ về nhau hơn.
- Phì
Đỗ Phi Đào nhổ ra một ngụm máu tỏ thái độ khinh bỉ. Nàng vốn tính tình lãnh đạm, ngay cả các thiên tài trong Hắc Điểu Môn theo đuổi cũng vô vọng thì nói gì đến kẻ thù trước mặt. Cho dù hắn có là Trúc Cơ hay Kim Đan cũng vậy thôi, không cùng đạo thì tuyệt không chung đường. Với tính cách quật cường, cô nàng không hề sợ hãi và rút thanh kiếm mỏng như lụa của mình ra.
- Haha, có cá tính, như vậy mới đúng khẩu vị của ta. Được rồi, nếu nàng muốn chào hỏi ta bằng cách này thì ta cũng không ngại thể hiện một chút để nàng thấy rõ được thực lực của lang quân tương lai của mình
Không cần dùng đến pháp khí, Trình Khôi vẫn giữ phong thái ung dung của cường giả. Thật ra gã đã nhìn thấy rõ Đỗ Phi Đào đã không còn sức lực tái chiến, linh khí của cô rất tán loạn. Dù đã nuốt đan dược hồi khí nhưng không có thời gian nghỉ ngơi thì hiệu quả hiện tại chẳng khác nào muối bỏ biển cả. Vung kiếm lên, cô nàng lao đến dùng kiếm pháp độc đáo của mình không ngừng công kích đối phương. Kiếm như hoa rơi, nhẹ nhàng nhưng biến ảo, không chỉ có kiếm pháp tinh diệu mà Bách Hoa Kiếm còn tạo ra một ảo giác nhẹ cho kẻ địch nữa. Chỉ tiếc là Đỗ Phi Đào mới lĩnh hội được bộ kiếm pháp này ở mức tiểu thành chứ chưa đi vào điểm thâm sâu nhất. Nếu không, chỉ cần nàng còn một chút sức lực vẫn có thể khiến cho tên Trình Khôi này ăn quả đắng.
- Kiếm pháp rất tuyệt, uyển chuyển vô cùng. Vừa hay ta cũng là người yêu kiếm, vậy chúng ta sẽ luận bàn một phen.
Trình Khôi nãy giờ vẫn chỉ tránh né mà không phản đòn, hiện tại gã đã rút ra một thanh bảo kiếm của mình. Đó là một thanh kiếm khảm ngọc màu xanh, tuy không mỏng và dài như của Đỗ Phi Đào nhưng loại toát lên ánh sáng sắc bén của pháp khí đỉnh cấp. Ở cấp độ Ngưng Khí kỳ, đa phần các đệ tử chỉ dùng pháp khí trung phẩm, chỉ số ít thiên tài mới sở hữu được pháp khí thượng phẩm mà thôi. Pháp khí đỉnh cấp chính là loại tốt nhất trong các pháp khí thượng phẩm, thường thì do nó được thêm chất liệu đặc biệt hoặc có thêm pháp thuật gia trì. Sở dĩ vũ khí cấp càng cao càng quý hiếm là vì luyện khí sư trên đại lục Lạc Thần không có bao nhiêu người, mà ở Đông đại lục lại càng quý hiếm, rất khó truy cầu. Luyện Khí sư hoàng cấp chính là người được các cường giả khắp nơi cực khổ không tiếc đại giới truy cầu. Còn huyền cấp luyện khí sư thì nghe nói cả đông đại lục chỉ có một, hai vị mà thôi.
Vung kiếm ra với đạo lực vừa phải, Trình Khôi cố ý phối hợp kiếm pháp của mình với Đỗ Phi Đào, tựa như hai người đang cùng sánh đôi múa kiếm chứ không phải đang chiến đấu. Nhìn bề ngoài thì gã rất thong dong nhưng thật ra Trình Khôi không hề dám lơ là tí nào. Kiếm pháp của Đỗ Phi Đào dù gì cũng là hoàng cấp vũ kỹ, tinh diệu vô cùng, không dễ gì nắm bắt nên gã phải tập trung tinh thần đối phó nếu không sẽ bị trúng chiêu ngay. Giao đấu được khoảng mười phút, Đỗ Phi Đào cảm thấy mình không còn đủ khả năng để tiếp tục nữa bộ pháp của cô cũng bắt đầu sai nhịp.
"Keng"
Thanh kiếm bị đánh văng khỏi tay, Đỗ Phi Đào đã không còn đủ sức chiến đấu nữa. Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào tên thanh niên khôi ngô trước mặt, ngữ khí kiên định:
- Ta sẽ không làm đạo lữ với ngươi đâu, đừng có nằm mơ. Tốt nhất ngươi hãy giết ta đi.
- Haha, làm sao ta có thể giết chết nữ nhân của mình cơ chứ. Yên tâm đi, rồi nàng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.
- Không bao giờ!...
Đỗ Phi Đào còn muốn nói gì đó nhưng Trình Khôi đã nhanh tay phong bế kinh mạch nàng lại, ngay cả âm khẩu cũng không thể hoạt động. Hắn ta làm vậy cũng là muốn phòng hờ trường hợp cô nàng tự sát, vì vậy tốt nhất là cứ khống chế cô ta rồi tính sau.
- Hử, tại sao mặt đất lại có rung rinh như vậy? Ngay cả bầu trời cũng trông rất lạ.
Trình Khôi vừa mới ẵm Đỗ Phi Đào lên thì mặt đất có dấu hiệu bắt đầu nứt nẻ. Thấy vậy, gã hơi nhíu mày quay sang tên thư sinh thắc mắc.
- Không biết lí do gì nhưng không gian bí cảnh này đang có dấu hiệu bạo động, có lẽ sẽ không bao lâu nữa sẽ tự hủy diệt.
Sau khi xem xét cẩn thận, tên thư sinh Chiêu Lãm đưa ra kết luận. Gã cũng khá bất ngờ vì dự đoán ban đầu thì cần thêm một khoảng thời gian nữa bí cảnh này mới thật sự tan biến. Việc này cũng không phải vấn đề gì quá lớn với Trình Khôi, hắn tiếp tục vừa bước đi vừa nói:
- Các ngươi hãy mau chóng giải quyết hết đám còn lại đi, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây.
- Tuân lệnh
Tên râu quai nón đang định tra tấn Nhã Lương một lúc nhưng tên đệ nhất kia đã ra lệnh thì gã không dám cãi lại. Oán độc nhìn Nhã Lương đang bị tên người cát khổng lồ nắm trên tay, gã vung tay ra lệnh:
- May cho mày đó, vĩnh biệt.
Tên người cát định xiết tay lại, ngay đúng lúc tưởng chừng như sinh mệnh của Nhã Lương đã kết thúc thì một bóng đen lướt đến.
- Uỳnh
Cánh tay tên người cát bị đánh tan vỡ như một miếng gõ mỏng. Cát bụi trôi đi, một bóng người cao gầy đang đỡ Nhã Lương xuống. Bên cạnh hắn còn có ba thanh niên khác nữa vừa mới chạy đến.
- Xem ra ta đã đến chậm một chút rồi.
Nguyên Hạo đút cho Nhã Lương một viên đan dược chữa thương rồi đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm vào gã râu quai nón.
- Chính ngươi đã đánh Nhã Lương ra như thế này?
- Đúng thế đấy, lũ chuột chúng mày trốn ở nơi nào từ nãy giờ thế? Nếu đã đến rồi thì để tao tiễn cả đám lên đường luôn hắc hắc.
Tên Công Tào cười thâm hiểm rồi ra hiệu cho người cát xông đến. Trong khi đó, Nguyên Hạo vẫn tỏ ra bình thản, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ ngón tay lên chỉ về phía trước rồi hô:
- Nổ
Hàng loạt tia sét không biết từ nơi nào trên không trung bỗng dưng đánh xuống tên người cát khiến cơ thể của nó không ngừng bị tan vỡ.
- Ầm ầm ầm
Đợt lôi công qua đi, tên người cát giờ không còn ra hình dạng gì nữa, chỉ còn lại một núi cát lớn giữa đường mà thôi. Trước cảnh tượng này, tên Công Tào tái mặt sợ hãi, run rẩy nói:
- Ngươi..ngươi...Lôi..
- Chết
Nguyên Hạo không để gã đợi lâu mà xoay ngón tay chỉ về phía đối phương. Lần này một tia sét rất lớn như nắm tay đánh thẳng xuống khiến gã chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn trước khi hoàn toàn hóa thành một đóng tro đen. Không buồn nhìn kết quả của kẻ địch, Nguyên Hạo liền lao thẳng đến chỗ trận pháp lửa đang vây số đông đệ tử Hắc Điểu Môn. Lúc này năm tên ám tử bên trong đang tàn sát thẳng tay, không hề biết đến diễn biến bên ngoài.
- Kim Sơn Chưởng
Đánh một chưởng cực mạnh, Nguyên Hạo mở ra một lỗ hổng rồi chui thẳng vào trong. Tiếp theo vài hơi thở sau, một quả cầu nước từ bên trong lớn dần lên, áp đảo vòng lửa trận pháp.
- Thủy Lưu, phá cho ta.
"Uỳnh uỳnh"
Quả cầu nước bùng lên mạnh mẽ, đánh tan cả trận pháp lửa bá đạo. Mười tên ám tử giữ trận bị phản hệ ngã lăn ra ói máu không thể động đậy nổi. Tuy đã ra tay nhưng Nguyên Hạo cũng không thể cứu quá nhiều người. Hơn hai mươi đệ tử đã bị đối phương hạ sát, mười mấy người đang bị thương nặng nhẹ khác nhau.
- Lấy đan dược này chia nhau, chuyện ở đây cứ để cho ta.
Nguyên Hạo thảy ra hai bình đan dược cho các đệ tử chia nhau rồi xiết chặt nắm tay. Trước mặt hắn là năm tên ám tử mang cờ đen, bọn chúng tỏ ra tức giận khi có kẻ phá rối việc đồ sát của mình. Tên mắt chuột cầm đầu quát lớn:
- Xông lên anh em, tiêu diệt tên tiểu tử thối này cho...
Gã còn chưa nói xong chữ "ta" cuối cùng thì Nguyên Hạo giống như u linh đã lao đến trước mặt rồi tung một chưởng đánh nát đầu gã như đập vỡ một quả dưa hấu vậy. Sau đó, hắn liên tiếp tung thêm bốn chưởng lực nữa hạ gục bốn tên ám tử còn lại. Rất nhanh chóng, từ khi xuất hiện đến giờ chưa đến mười phút nhưng Nguyên Hạo đã giải quyết rất gọn gàng cả đám ám tử. Chỉ còn lại hai tên cầm đầu đang đứng nhìn mà thôi.
- Thú vị, không ngờ Hắc Điểu Môn còn ẩn giấu một tên cao thủ như vậy. Haha, ít ra cũng có một kẻ xứng cho ta ra đây, đến đây nào.
Trình Khôi cười lớn khoái trá như nhìn thấy con mồi, gã đặt Đỗ Phi Đào xuống rồi rút thanh kiếm nạm ngọc xanh của mình ra. Đáp lại gã, Nguyên Hạo cũng chỉ giơ ngón tay lên nói một chữ:
- Chết!!!