- Haha thật có lỗi quá, vì Tiểu Mộng cô nương quá yêu mến môn cờ vây này nên tại hạ phải dốc lòng bồi tiếp. Hi vọng các vị huynh đài bằng hữu không buồn lòng nha.
Móa...Tên này đúng là da mặt dày mà, được gặp riêng mỹ nhân để chơi cờ mà còn vênh mặt lên tinh tướng nữa chứ. Ai ai cũng hận không thể lao lên đạp vào mông tên kệch cỡm này vài phát. Xảo Nương cũng vừa ra đến để chủ trì tiếp tục cuộc trắc thí. Ánh mắt cô nhìn về Nguyên Hạo tràn đầy phức tạp, có hứng thú, có tiếc nuối, có thông cảm, cũng có chán ghét. Hắn rất tài năng... Xảo Nương cũng cảm nhận được ít nhiều sự tinh diệu của cờ vây. Những người có lĩnh hội cao trong môn cờ này tuyệt đối là hàng trí giả, thậm chí cô còn cảm nhận được bên trong môn cờ này ẩn chứa thiên địa pháp tắc vô cùng vô tận. Nếu hắn có thể tu hành, kẻ này tuyệt không phải vật trong ao. Đáng tiếc tên này chỉ là phàm nhân! Nàng có thể thấy ánh mắt hắn nhìn tiểu thư, đó không phải là dục vọng, mà là thưởng thức. Tên Nguyên Hạo này là một kẻ biết ngắm hoa, thưởng hoa và không phải kẻ hái hoa tùy tiện. Khoảng khắc khi hắn quay đầu bước ra, bóng dáng hắn hết sức tịch mịch, vô lực. Chắc có lẽ hắn hiểu được khoảng cách giữa mình và tiểu thư nên đã từ bỏ không níu kéo. Thế nhưng những lời cuối hắn bỏ lại lại ghim vào tâm tưởng tiểu thư một khúc mắc khó xóa được. Sau này hắn và tiểu thư sẽ không gặp lại nữa nhưng hắn đã thành công tìm được vị trí trong lòng của giai nhân rồi.
Tiểu Mộng cũng đã an vị trở lại sau bình phong nhưng trong lòng thì mông lung suy nghĩ không ngừng. Ở tuổi mười lăm, tâm hồn nàng như mặt hồ thu, một chiếc lá thôi cũng làm mặt nước rung động. Thường ngày nàng hay cảnh giác bài xích những kẻ tán tỉnh mình. Với sự bảo bọc của phụ mẫu và sự cường đại của tông môn thì những chiêu trò lấy lòng theo lối mòn của bọn thiên kiêu chỉ làm nàng nhàm chán thêm. Còn Nguyên Hạo hắn, nếu ở địa cầu những trò vừa rồi chắc chắn trăm phần trăm là tay không ra về. Nhưng ở nơi này nó lại rất mới mẻ, độc đáo thú vị. Lần đâu tiên luôn khắc cốt ghi tâm, không có thề hẹn, cũng không có những câu tình ý nào nhưng chuyện tình nào cũng xây nên từ những viên gạch đơn giản đầu tiên. Càng chắc chắn, càng có thể đi rất xa cùng nhau đến tận cùng.
- Đã qua hai vòng trắc thí với những bất ngờ đầy hấp dẫn, bây giờ chúng ta đến phần thi hội họa. Có thể nói khi nhắc đến "họa" thì điều cần nhất là thiên phú nên đây là vòng thi chờ đợi có nhiều bất ngờ nhất.
Xảo Nương khéo léo lôi kéo sự chú ý của mọi người trở lại. Hàng loạt khung vẽ đã được đặt lên giữa đại sảnh, rõ ràng đây sẽ là phần thi hầu hết mọi người sẽ tham dự. Đúng như Xảo Nương bình phẩm, họa là một lĩnh vực khác với các môn còn lại. Ngươi có thể học đàn, tập chơi cờ nhưng nếu không có năng khiếu thì rất khó để vẽ được bức họa ra hồn. Trong khi mọi người bắt đầu chuẩn bị, Hứa An Tài lại bước ra chỉ thẳng vào Bàn tử quát:
- Tên mập kia, có ngon thì cùng ta thi tài hội họa. Kẻ nào thua phải gọi đối phương là gia gia, ngươi có dám thi không?
- Bàn gia gia của ngươi có gì mà không dám, ta cũng muốn nghe đứa cháu này kêu từ lâu rồi.
Bàn tử không hề chịu nhún nhường, hùng hổ đáp trả. Rất nhiều công tử hai vòng trước im lặng thì giờ đều muốn thi triển tuyệt nghệ của mình, Vương Hiển trong đám người bước ra đến trước Nguyên Hạo. Gã cố nặn ra dáng vẻ hòa ái:
- Nguyên Hạo huynh thật khiến Vương mỗ bội phục, có diễm phúc cùng giai nhân luận cờ trực tiếp. Ở phần hội họa này, tại hạ hi vọng có thể cùng Nguyên huynh đệ tiếp tục thi triển khả năng của mình. Chúng ta nên đánh cược một tí để tạo động lực. Vậy đi, ai thua thì sau hôm nay sẽ mời đối phương uống rượu có được không? Tại hạ thật sự hi vọng có thể cùng Nguyên huynh giao hảo nhiều hơn.
Khí phách quân vương trên người Vương Hiển cùng với lời nói đầy tha thiết khiến nhiều người cảm thấy hắn rất chân thành nhưng Nguyên Hạo đã hiểu rõ con người tên này. Con sư tử càng ẩn nấp thì khi nó cắn người sẽ một phát lôi đình. Tốt nhất là sau khi xong việc phải lôi cả đám chạy về tông môn ngay.
- Vương huynh quá lời, tại hạ chỉ là phàm nhân tục tử. Nào có dám trèo cao mà cùng hoàng tử ngồi đối ẩm chứ.
- Nguyên huynh tuyệt đối xứng đáng. Thôi, ý ta đã quyết, tối mai ta sẽ đợi huynh ở Hoàng Lan viện ở phía tây Biên thành, hi vọng Nguyên huynh sẽ đến.
Vương Hiển biết trước Nguyên Hạo sẽ tìm cách từ chối nên hắn muốn dồn ép bằng mọi giá. Nếu con kiến hôi này có thể chạy thoát khỏi tay hắn thì thật là chuyện sỉ nhục nhất trong đời. Sau khi dứt câu, Vương Hiển quay đầuu đi thẳng, hắn không để cho Nguyên Hạo có cơ hội nói thêm lời nào.
- Vòng trắc thí này thời gian là một nén nhang, mọi người tự do vẽ tác phẩm mình tâm đắc nhất. Trắc thí bắt đầu.
Sau tiếng chuông tính giờ vang lên, đa số các vị công tử đều lao ngay vào vẽ, chỉ có một số ít vẫn chưa bắt đầu. Bọn họ dường như đang suy ngẫm điều gì đó, trong đó bao gồm cà Nguyên Hạo, Vương Hiển, vài vị công tử và có cả Bàn tử.
- Những người này mới thật sự là đối thủ chính của phần thi này, những kẻ vội vàng kia đều không đáng quan tâm. Họa sĩ cao cấp là phải nhìn ra bố cục bức tranh của mình trước khi vẽ, nếu không thì vẽ ra chỉ là bức tranh thứ phẩm mà thôi.
Phía sau lưng Tiểu Mộng xuất hiện ông lão râu tóc bạc phơ, hình ảnh hư hư thật thật, nhìn rất quỷ dị. Vừa nghe giọng Tiểu Mộng liền quay lại mỉm cười đầy tinh nghịch:
- Sư phụ, người cũng chịu xuất hiện rồi sao. Lão gia người thương mấy bức họa còn hơn cả Mộng nhi nữa.
Tiểu Mộng làm ra vẻ úy khuất nói. Ông lão cười ngọt ngào trìu mến xoa xoa đầu tiểu mộng như người ông hiền lành:
- Haha tiểu Mộng ngoan, sao có thể so sánh như vậy được? Những tên tiểu bối này còn chưa đáng ta để mắt đến đâu, chỉ là nhàm chán hiên thân tí thôi.
Nếu Bàn tử nghe được mình được vị lão giả kia đánh giá cao vậy chắc hắn sẽ khóc ngất vì hạnh phúc mất. Chỉ vì mạnh miệng mà tham gia so tài nhưng hắn sớm phát hiện ra từ bé giờ hmình chưa từng học vẽ. Nên giờ gã chỉ biết đứng lù lù ra đó. Vài hơi thở tiếp theo, nhiều người bắt đầu ra tay, chỉ còn lại Nguyên hạo, Bàn tử và một tên công tử. Người này từ đầu đến giờ ít nói, không ai biết rằng hắn vốn là một trong tứ đại danh họa của Bính châu, Đường Trần. Ánh mắt hắn liếc nhìn qua Nguyên Hạo và Bàn tử mang theo hứng thú lẩm bẩm:
- Không ngờ ở đây cũng gặp được hai tên trình độ khá tí. Vậy cuộc thi mới có chút ý tứ chứ.
Đường Trần không biết là những biểu hiện của lão sư phụ của Tiểu Mộng cũng y hệt như hắn. Lão cũng đang chỉ ba người còn đang đứng đó rồi giải thích cho Tiểu Mộng:
- Ta từng nói với con bước thứ hai trong hội họa sau bước một nhìn bố cục là trạng thái ngộ. Tức là cảm ngộ được bức tranh của mình vẽ mới có thể họa ra được tác phẩm cao cấp. Đây mới chính là những họa sĩ cấp họa sư.
Bàn tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hứa An Tài. Khi vừa thấy tên vẽ xong một phần bức tranh thì ý tưởng lóe lên trong đầu khiến gã mừng rỡ vội vàng cầm lấy bút vẽ. Bây giờ chỉ còn hai người đứng bất động mà thôi, Đường Trần cũng bắt đầu lay động. Hắn cầm lấy họa bút rồi huy động tay vẽ cứ như rồng bay phượng múa. Nhìn tư thế của gã cương nhu đều có, thần thái xuất thần khiến cho lão giả cũng phải gật gù khen ngợi:
- Tên này thật không tệ, hắn đã đạt đến cảnh giới họa sư đỉnh cao. Nếu hắn có thể đột phá thì sẽ bước vào tông sư hội họa rồi.
- Tông sư hội họa đâu dễ đạt như thế chứ. Nếu đơn giản vậy ai cũng giỏi như sư phụ rồi sao.
Tiểu Mộng một bên chu môi không hài lòng nói. Đó giờ nàng luôn cho rằng sư phụ mình là cao thủ hội họa hàng đầu đại lục.
- Haha thế gian này kỳ nhân không thiếu. Không thể tự cho mình là hơn người, phải biết khiêm tốn thì mới tiến lên được, nếu không sẽ mãi dậm chân tại chỗ thôi.
Lão giả lắc lắc đầu đáp. Với những người trải đời như lão, việc hơn thua không quan trọng nữa. Điều lão quan tâm là có thể nhìn thấy những kỳ tích, cơ duyên để có lãnh ngộ đột phá đến cấp độ cao hơn.
- Vâng, Mộng nhi xin ghi nhớ lời sư phụ.
Mộng Kỳ tỏ ra ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nhưng vừa quay mặt đi lại lè lưỡi làm mặt quỷ. Lão sư phụ cũng lắc đầu cười khổ thôi:
- Đứa nhỏ này... Haiz...
Câu cảm thán của ông lập tức bị đứt quãng. Ánh mắt lão sáng lên, hơi thở dồn dập, hai tay run rẩy chỉ vào Nguyên Hạo đang đứng ở giữa sảnh. Mộng Kỳ nãy giờ cũng để tâm chú ý đến Nguyên Hạo, lo lắng không biết vòng này hắn thể hiện ra sao. Vẫn bất động giữa mọi người đang cắm cúi vẽ, Nguyên Hạo lúc này như đang bước vào trạng thái vong ngã. Hắn thấy mình đang đứng dưới mái nhà xưa, mẹ hắn vẫn đang quay lưng cặm cụi lo nướng khoai cho hắn. Mọi thứ rất thật, một bức tranh không tì vết giả dối nào cả. Hắn muốn níu giữ hình ảnh này mãi mãi, chính lúc này trong vô thức hắn đã cầm bút vẽ lên.
- Không thể nào a... gặp quỷ rồi...
Lão sư phụ tiểu Mộng cứ lẩm bẩm như phát rồ. Suốt quá trình nãy giờ, Lão không hề chớp mắt nhìn từng động tác của Nguyên Hạo như đứa bé lần đầu xem ảo thuật vậy. Một nén gian thời gian cuối cùng cũng trôi qua, mọi người đều nhìn về tác phẩm mình với nhiều xúc cảm khác nhau. Người thì tự hào, kẻ không hài lòng, vài tên như ngộ ra gì đó. Nguyên Hạo cũng đã hoàn thành, hắn mệt mỏi ngồi vật xuốn. Trên má, dòng lệ nóng vẫn còn vươn lại. Phía xa, Đường Trần nhìn tác phẩm của hắn thì cười khinh rẻ
- Cứ tưởng hắn sẽ khiến ta gặp chút khó khăn, ai dè chỉ là một tên tầm thường không hơn.
Bên phía Túy Hồng viện, Xảo Nương nhận được chỉ thị của Tiểu Mộng liền cao giọng thông báo:
- Sau đây sẽ là đánh giá của Phùng lão sư, người chính là một trong những tông sư hội họa trên đại lục. Hôm nay có cơ duyên thật may mắn nên chúng tôi mời được ngài làm giám khảo. Xin kính mời Phùng lão.
Như một làn khói, Phùng lão hiện ra ngay trước bình phong. Lão không quan tâm nhiều những bức tranh khác nên chỉ phất nhẹ tay thì ba bức tranh của Bản tử, Đường Trần và Nguyên Hạo đã bay lên trước mặt tất cả mọi người rồi hạ xuống phía trước lão.
- Đây là 3 bức tranh tốt nhất đêm nay, ta sẽ bình phẩm từng cái.
Nhiều vị tài tử hoàn toàn bất bình trước hành động này. Tranh ta xấu đẹp cũng nên nhìn qua một cái chứ, vì đâu ba bức tranh kia lại được bình phẩm mà của ta thì không? Ngay cả Vương Hiển khi thấy những bức tranh được bình phẩm trong đó có tác phẩm của Nguyên Hạo thì không còn giữ bình tĩnh được nữa
- Tại sao chỉ có ba bức tranh đó được bình phẩm còn của chúng tôi thì ngay cả liếc qua ngài cũng không hề. Dù ngài là hội họa tông sư chúng tôi cũng không phục.
Vương Hiển vừa lên tiếng thì mọi người đều phụ họa theo, không khí nhốn nháo hẳn lên. Phùng Lão nhíu mày không vui, lão hừ lạnh 1 cái lập tức toàn bộ mọi người vừa phản đối phun máu ngã ra. Lão nhàn nhạt nói:
- Ta là tông sư hội họa được hiệp hội họa sư toàn Lạc Thần đại lục này công nhận. Không đến mấy tên tiểu tử miệng hôi sữa như ngươi nghi ngờ, nếu còn 1 lần nữa thì ta sẽ không nương tay đâu. Tất cả hãy liệu hồn đi.
Phùng lão chỉ vào ba bức tranh rồi nhìn cả đám đang lồm cồm bò dậy nhìn lão run sợ mà khinh thường:
- Lũ các ngươi chín phần là hạ phẩm. Vài tên biết được bố cục của bức họa thì nghĩ mình là họa sĩ thiên tài rồi sao. Ếch ngồi đáy giếng không hơn. Ba bức tranh này đã đến bước thứ hai của hội họa là cảm ngộ. Tức là bọn họ cảm ngộ tư tưởng của mình để đưa vào tranh, đây là cấp độ của họa sư cao cấp, các ngươi làm được sao?
Vương Hiển chùi vết máu ở miệng, gã mặc dù vô cùng căm hận nhưng gã cũng đã biết qua bước thứ hai ngộ họa là gì. Chỉ là gã không cam lòng khi nhìn thấy Nguyên Hạo lại một lần nữa vượt qua mình. Lại còn tên mập Bàn tử kia nữa, thằng mập đó vậy mà cũng được vào nhóm ba tác phẩm tốt nhất sao? Đây là sỉ nhục, sỉ nhục thật nặng a. Mộng Kỳ ở sau bình phong thì cười khúc khích. Lão sư thật là, đụng đến hội họa là như biến thành một bộ dạng khác. Kẻ nào chán sống mới dám chạm đến đam mê của lão.
Khi thấy tất cả đều im lặng run rẩy, Phùng lão mới nghênh ngang bước đến bên bức họa của Bàn tử. Bỗng nhiên đồng tử lão co rút lại, cố gắng hít một hơi để mình không té ngã. Sau đó lão hung hăng quay lại nhìn Bàn tử, khóe miệng co giật. Thêm tâm lão lúc này rất muốn hỏi Bàn tử ngươi vẽ con gì thế này. Không ngờ sống mấy trăm năm như lão lại có thể phán đoán sai lầm, nếu để người khác biết được thì lão mua khối đậu hủ đập đầu tự sát là vừa. Thật ra cũng không thể trách lão được, lão làm sao ngờ được trong cuộc thi tài tử này lại lọt ra cực phẩm như Bàn tử hắn. Thật đúng là bi kịch nhân gian á! Nếu như để mọi người viết lại sự tích này thì chắc chắn lão sẽ thành giai thoại được truyền tụng đến vạn năm sau rồi.
Giờ phút này lão vô cùng hối hận khi mình lại ham vui chui đầu ra tham gia giám khảo cái cuộc thi này. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc cho hối hận. Ngước lên trời cay đắng thở dài, lão nghiến răng nghiến lợi run giọng tuyên bố:
- Bức tranh này đạt giải ba, họa hình rất tốt, ý tưởng vô cùng.. vô cùng cao thâm a.
Lão cảm thấy da mặt mình nóng lên, thốt ra từng chữ hết sức khó khăn. Phùng Bá Thiên lão phong vân một cõi mà giờ phải trơ mặt già ra nói dối đám hậu bối. Mẹ ơi, thiên cổ nhục a. Tên Hứa công tử trong đám người đang vô cùng ấm ức, gã nhìn tác phẩm của tên Bàn tử không hiểu vẽ cái thứ hỗn tạp gì sao lại được giải ba. Chẳng lẽ ta phải thật gọi tên mập đó là gia gia sao. Không bao giờ... gã điên tiết vội lên tiếng hỏi:
- Tiểu bối ngu muội xin Phùng lão cho biết bức tranh này nội dung vẽ gì vậy a?
Ánh mắt mọi người đều hứng thú chăm chú đợi câu trả lời, sắc mặt Phùng lão thì như đưa đám. Lão thề sẽ xé xác tên nhiều chuyện này ra mới hả dạ, ngươi không hỏi không ai nói ngươi câm đâu. Phùng tông sư nhìn tên Hứa công tử một cách tàn nhẫn rồi lạnh lẽo nói:
- Bức tranh này vẽ thần thú trong truyền thuyết