Nghe thấy giọng nói chanh chua này, Nguyên Hạo liền lập tức giật mình nhận ra người đang nói chuyện là ai ngay. Có điều hắn không ngờ mình và cô gái kia lại có duyên đến thế, đi đâu cũng gặp phải nhau như vậy. Đáng lẽ hắn định lập tức rời đi tránh xa vị tiểu thư phiền phức này nhưng khi nghe Tiểu Vô lên tiếng bảo đó là báu vật thì liền từ bỏ ý định đó mà lặng lẽ ẩn sau mọi người tiến đến gần xem sự việc thế nào. Hiện tại, ngay chỗ đám đông tụ tập là một cô gái đeo mặt nạ lông vũ và một nam tử khoác một bộ xiêm y đơn giản bịt mặt. Trong khi cô gái không ngừng hung hăn la lối chèn ép thì vị nam tử này lại tỏ ra yếu thế, ánh mắt cầu cứu xung quanh. Có điều đám đông không ai có ý định chen vào việc này mà chỉ mang tâm lý xem kịch vui mà thôi. Tình cảnh như thế, cô gái kia lại càn rỡ lấn tới nhiều hơn khiến cho vị nam tử kia sắp chịu không nổi.
- Không, đây là đồ của tổ phụ tôi để lại. Dù cô có nói thế nào tôi cũng sẽ không bán đâu, không lẽ cô muốn cướp giựt trắng trợn ngay giữa hắc hội đông người thế này.
Thanh niên nam tử mặc dù yếu thế hoàn toàn nhưng vẫn lấy dũng khí còn lại để phản bác. Hắc hội này được một số vị chấp sự lén lút đứng phía sau đảm bảo nên việc cướp giựt, gây gỗ đánh nhau sẽ bị xử lý mạnh tay. Đây là luật lệ mà mọi người đều được biết khi tham gia trao đổi và cũng để duy trì tính công bằng chung của hắc hội. Thế nhưng lời cảnh cáo của thanh niên nam tử thốt ra lại chẳng có tí tác dụng nào với cô gái kia cả.
- Ồ, ngươi cũng dám uy hiếp bổn tiểu thư sao? Ta không trực tiếp đoạt lấy đồ của ngươi ở đây được, nhưng liệu khi rời khỏi hắc hội này thì ai có thể đảm bảo an toàn của ngươi đây?
Mỉm cười cao ngạo, cô gái còn đe dọa ngược lại khiến toàn thân nam tử mồ hôi lạnh tuôn ra. Chính ngay lúc này, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai vị nam tử khiến hắn giật mình quay lại.
- Vị huynh đài này, tại hạ cũng có chút tò mò với món đồ của huynh. Không biết huynh có thể nói sơ về công hiệu và nguồn gốc cho tại hạ được rõ không?
Giả giọng nói khàn đục, lại mang áo da thú đen kịt trùm cả người, Nguyên Hạo trông vô cùng đáng sợ. Nhưng do tình thế của gã thanh niên nam tử lại không tốt lành gì nên khi thấy có người khác lên tiếng muốn tìm hiểu mảnh giấy trông giống thư tịch thời xa xưa của mình thì gã mừng như vớ được cọng rơm cứu mạng vậy. Sợ đối phương đổi ý, gã liền lập tức lên tiếng trả lời ngay:
- Đây là di vật do tổ tiên gia tộc ta lưu truyền lại. Ngày trước do một lần cơ duyên vào một động khẩu tìm bảo mà phát hiện ra được. Sau một thời gian nghiên cứu và thỉnh giáo một số vị có kiến thức uyện, các vị tổ phụ vẫn không biết nội dung bên trong tờ giấy viết gì. Mặc dù mọi người đã bỏ công tìm hiểu trong các thư tịch cổ nhưng vẫn vô vọng, không hề có manh mối gì. Vì thế mảnh giấy này được truyền thừa lại trong gia tộc qua rất nhiều năm tháng cho đến đời của ta. Do cần có linh thạch để truy cầu con đường riêng cho chính mình nên ta định bán đi cái đi vật này. Thế nhưng khi vừa đến hắc hội giao dịch thì lại gặp ngay cô gái không nói lí lẽ này, cô ta chẳng những đòi ép giá mua bí tịch của ta mà còn lớn tiếng hăm dọa nữa. Thật là không có thiên lí mà.
- Đúng thế, ta chèn ép ngươi đấy, thế thì ngươi làm gì được ta cơ chứ. Còn cái tên khoác áo da hôi thúi kia, khôn hồn thì đừng xía vào chuyện của bổn tiểu thư, nếu không kết cục của ngươi cũng không khá hơn đâu.
Thấy tên nam tử co rúm bám lấy gã áo đen mới xuất hiện, cô gái nhếch môi khinh thường lên tiếng quát. Trong mắt của cô ta thì tất cả người trong hắc hội này cũng chỉ là đám ngoại môn, nội môn đệ tử thôi. Không ai có đủ tư cách để chống lại địa vị và quyền uy của cô cả. Nhưng ngược lại với tưởng tượng của của cô ả, gã khoác áo da thú đen kia chẳng hề quan tâm đến lời cô nói, giống như cô ta chỉ là không khí, không hề hiện hữu vậy.
- Ngươi muốn bán cái mảnh giấy này giá bao nhiêu?
Bỏ mặc cô gái đang trợn mắt dữ tợn nhìn mình, Nguyên Hạo chỉ nhìn gã nam tử rồi nhàn nhạt hỏi. Thấy thần thái tự tin của đối phương, gã nam tử cũng hơi vững dạ một tí. Gã xem chừng người này chắc bối cảnh cũng không nhỏ nên mới dám đối đầu với vị tiểu thư kia, vì thế gã mới dám đáp lời:
- Không dám giấu gì vị huynh đài đây, ta cần một nghìn linh thạch để mua một số thứ phụ trợ luyện đan. Nhưng nếu... con số này quá cao thì... ngươi trả... năm trăm linh thạch cũng được rồi.
Không trả giá hay ý kiến gì, Nguyên Hạo lạnh lùng móc từ trong người ra một túi to tướng rồi thảy cho đối phương nói:
- Đây là một ngàn linh thạch hạ phẩm, ta không thích chiếm tiện nghi người khác.
Nhận được một túi linh thạch to tướng, gã nam tử cứ tưởng mình đang nằm mơ. Thế nhưng gã cũng không phải ngốc, liền lập tức cất linh thạch vào túi trữ vật rồi khom người cúi đầu tạ lễ một cái, sau đó nhanh chóng chen vào đám người người chuồn mất. Nguyên Hạo cũng định xoay người rời khỏi nhưng cô gái kia đã nhanh chân chạy đến chặn đường hắn.
- Tên hỗn xược này, ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không mà dám phớt lờ lời nói của ta như vậy? Ngươi chán sống rồi sao?
Dùng ánh mắt âm u nhìn đối phương, Nguyên Hạo không hề khách khí lớn tiếng nạt lại:
- Ngươi là ai thì liên quan gì đến lão tử? Ở hắc hội này ai cũng che mặt, đâu phải đi thi hoa khôi mà cần phải biết đến nhà ngươi cơ chứ? Luật lệ đặt ra ở đây là tự do giao dịch, ta trả giá cao hơn nên người ta đồng ý bán cho. Không lẽ ngươi muốn mua tất cả mọi thứ của người tham dự ở đây với giá rẻ bèo để trục lợi cho mình sao? Ta tin chắc không ai ở đây đồng ý cho hành vi như vậy.
Hắn vừa nói xong, nhiều ánh mắt bất thiện liền tập trung vào cô gái càn quấy nọ. Tuy ai cũng đoán được bối cảnh cô gái che mặt này không thấp, thế nhưng không có nghĩa là cô ả được quyền coi trời bằng vung. Ở đây, Nguyên Hạo đã khéo léo chuyển mâu thuẫn của mình và cô ta thành mâu thuẫn chung của tất cả mọi người tham gia hắc hội. Không ai nguyện ý món hàng mình đem ra trao đổi bị ép giá như nam tử thanh niên vừa nãy cả. Không khí trở nên căng thăng hơn khi có một người đứng ra lên tiếng ủng hộ câu nói của Nguyên Hạo:
- Vị huynh đài này nói rất đúng, ta ủng hộ. Không ai muốn món hàng mình cất công mang đến lại bị chèn ép bán với giá rẻ mạt như thế. Nếu vậy ta thà đem ra phường thị bán cho rồi, cần gì đến hắc hội này nữa.
Có người đứng ra phản bác cô ả, cả đám đông cũng lập tức hùa theo khiến cục diện xoay chuyển một cách vi diệu. Bị động trước tình huống thay đổi, cô gái chanh chua cảm thấy không biết phải đáp lại cả rừng người như thế nào liền xoay người ấm ức và tức giận rời khỏi. Trong khi đó, không ai chú ý đế tên mặc áo khoác lông thú đen và nam thanh niên đã biến mất dạng từ lúc nào.
***
- Haha, đệ thật là to gan, không ngờ lại dám đối đầu cô ả hung dữ kia như thế.
Tên thanh niên đứng ra ủng hộ ý kiến lúc nãy thì ra chính là Ngô Cửu, gã nhận ra Nguyên Hạo đang bị cô gái kia làm khó dễ nên lập tức lên tiếng hỗ trợ. Chính nhờ gã mà gió đã đổi chiều nhanh chóng khiến cho mọi việc ngã ngũ nhanh chóng. Khi mọi người còn đang la ó phản đối cô ả thì hai người cũng lặng lẽ rút lui êm đẹp. Cởi lớp áo da dày cộm ra, Nguyên Hạo mỉm cười giơ ngón tay cái lên khen tặng nói:
- Đệ sao sánh bằng Cửu ca mưu trí được, không nhờ có huynh thì e là đệ muốn thoát khỏi cô ta cũng không dễ dàng gì a.
Dứt lời, cả hai người nhìn nhau cười lớn rồi khoác vai đi về phía tửu lâu để ăn mừng thắng lợi nho nhỏ này. Có điều Nguyên Hạo không biết là việc nhanh chân rời khỏi hắc hội đã giúp hắn thoát khỏi sự truy lùng của cô gái kia. Vốn là sau khi bị mọi người gây sức ép phải tạm thời lánh đi, cô gái liền kêu thêm đồng bọn đến để trừng trị tên khốn mặc áo da thú nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Cuối cùng, cô ả đành bực tức, không cam lòng bỏ về tay không.
***
Sau khi rượu thịt no say, Nguyên Hạo từ biệt Ngô Cửu để trở về biệt viện của mình. Sau khi đóng của phòng lại và dò xét một cách cẩn thận, hắn mới lấy tấm giấy mà tên nam tử ốm nhom đã bán cho mình trong hắc hội. Nhìn những dòng chữ kỳ lạ viết bên trên, hắn nhíu mày suy ngẫm một tí rồi nói:
- Văn tự này thật sự quá cổ xưa, ta cũng không có cách nào nhận biết được. Tiểu Vô ngươi có phát hiện gì không?
Biết mình không đủ khả năng để nghiên cứu, Nguyên Hạo liền gọi ngay Tiểu Vô để cầu xin giúp đỡ. Ngay lập tức, hắn đã nhận được hồi âm của vị quân sư trong mọi tình huống này.
- Đây là ngôn ngữ của một tộc người sống cách đây rất lâu, trong lịch sử gọi họ là dân tộc du mục Cổ Du. Tín ngưỡng của tộc người này chính là thờ cổ trùng, bọn họ nuôi đủ loại trùng khác nhau. Thậm chí chính cơ thể họ cũng là vật thể cho cho cổ trùng sinh sống, rất đáng sợ hắc hắc.
- Cổ trùng?
Nghe đến côn trùng, Nguyên Hạo cảm thấy rợn cả da đầu. Hắn tuy không sợ mấy loại động vật nhỏ bé này nhưng lại khá bài xích vì hình dạng không bắt mắt của chúng. Nhìn thái độ của hắn, Tiểu Vô cười phá lên nói:
- Haha, cổ trùng có đủ hình dạng và kích cỡ, có con to hơn cả giao long cũng là chuyện bình thường. Ngươi đừng xem thường bọn chúng, trùng chính là một trong những yêu thú phối hợp tác chiến vô cùng đáng sợ đấy.
- Hừ, dù ngươi nói gì thì ta vẫn không thích việc thú sủng của mình là một con sâu róm tí nào. Nội dung của tờ giấy cổ này viết gì vậy Tiểu Vô.
Nguyên Hạo lắc lắc đầu dứt khoát nói khiến cho tiếng cười của Tiểu Vô vang lên trong đầu hắn càng mãnh liệt hơn.
- Đồ chết nhát, ngươi đã tu tiên, gặp vô số yêu thú rồi mà cũng sợ mấy con trùng đó sao? Hắc hắc. Ta cam đoan ngươi không đoán ra được nội dung trong này nói về gì đâu.
Tiểu Vô đắc ý lên tiếng trong khi Nguyên Hạo thì chau mày khó chịu. Ta không biết ngôn ngữ này thì tất nhiên không biết nó viết về cái gì rồi, tên nhóc này đúng là rảnh hơi. Có điều câu nói tiếp theo của Tiểu Vô khiến hắn giật mình suýt phun máu té xỉu.
- Ta cũng có biết tờ giấy này viết gì đâu hắc hắc. Có điều Cổ Du đã bị diệt tộc từ lâu rồi, ngươi muốn tìm người giải đáp cũng khó khăn đấy.