“Chỉ cần chân thành, kiên định. Linh Hàm tin tưởng là chỉ cần Linh Hàm thành tâm đối đãi với Tam vương gia, có ngày Tam vương gia sẽ bị Linh Hàm làm cảm động.” Linh Hàm bộ dáng dịu dàng hiền thục, ôn nhu nói.
Hoàng đế tán dương gật đầu nhẹ.
Phong Đạc mắt lạnh nhìn bọn họ, một hồi lâu, mới hỏi, “Phụ hoàng gọi bản vương đến, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như không có chuyện, thì bản vương trước hồi phủ!”
“Chậm đã!” Hoàng đế uy nghiêm lên tiếng, ngăn cản hắn nói, “Trẫm tìm ngươi đến tự nhiên là có chuyện khẩn cấp.”
Sau đó, lông mày hắn cau lại, vẻ mặt áy náy nói với Linh Hàm, “Linh Hàm tiên tử, trẫm và Phong Đạc có một chút việc nhà cần phải nói, kính xin tiên tử trước đi tới Thiên điện chờ một lát, mong tiên tử lượng thứ.”
“Bệ hạ không cần phải khách khí, Linh Hàm liền cáo lui.” Linh Hàm tri lễ trả lời.
Nói xong, liền rời khỏi Đức chính điện.
Trong cung điện yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Phong Đạc và hoàng đế.
Tiết Bình sớm đã nhận được mệnh lệnh, vừa mới dẫn Phong Đạc và Linh Hàm đi vào Đức chính điện xong, thì tự giác canh giữ ở ngoài điện.
Phong Đạc giật giật khóe miệng, “Ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?”
Hoàng đế thở dài, bất đắc dĩ nói, “Phong Đạc, trẫm biết rõ, hai mươi năm này, đã khiến ngươi phải chịu thua thiệt rất nhiều. Cho nên, hiện tại chuyện ngươi hận trẫm cũng là chuyện đương nhiên.”
“Cho nên?”
“Trẫm... Trẫm bây giờ muốn đền bù cho ngươi, có còn kịp không?” Giọng hoàng đế run rẩy, giống như một lão phụ đáng thương muốn cầu xin con trai tha thứ.
Phong Đạc chợt cảm thấy buồn cười, thanh âm lại bỗng nhiên lạnh xuống, “Đền bù? Ngươi muốn dùng cái gì để đền bù? Mẫu phi ta, ngươi có thể làm sao để đền bù!”
“Trẫm...”
Trong lòng Phong Đạc phiền loạn một hồi, nhìn thấy sắc mặt dối trá của người ngổi trên địa vị cao thượng kia, trực tiếp hỏi, “Rốt cuộc là ngươi muốn có được thứ gì từ nơi bản vương?”
Đáy mắt hoàng đế lóe lên vài phần âm ngoan, dứt khoát thu hồi lại bộ dáng đáng thương kia, không thể nghi ngờ bại lộ ra bản tính, “Trẫm mệnh ngươi lấy Ngưng Bích Lưu Quang giao cho trẫm!”
“Ngươi, dựa vào cái gì mà muốn ra lệnh cho bản vương?” Phong Đạc nhàn nhạt hỏi, không chút nào để hắn vào trong mắt.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, tay phải vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói, “Chỉ bằng ngươi là con trai của trẫm! Chỉ bằng cái mạng của ngươi là do trẫm cho!”
“Nếu như bản vương có thể nắm giữ vận mệnh của mình, thì bản vương, tuyệt đối sẽ không lựa chọn được sinh ở trong hoàng thất! Tuyệt đối sẽ không lựa chọn ngươi làm phụ thân của bản vương!” Ánh mắt Phong Đạc khẽ hiện lên lệ ngoan, không chút sợ hãi đối mặt với hoàng đế.
“Ngươi... Ngươi... Nghiệt tử! Nghiệt tử! !” Hoàng đế tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ ngầu, cả người như rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Ngươi chưa từng làm trọn trách nhiệm của phụ thân một ngày nào, thì sao lại có tư cách gì mà nói bản vương là nghiệt tử!” Đáy lòng Phong Đạc khoái ý một hồi, trong mắt phượng dần dần lây nhiễm trạng thái điên cuồng trả thù.
“Người đến! Có ai không! Bắt nghịch tử này lại cho ta! Lập tức nhốt vào thiên lao!!”
Ngoài điện, thị vệ đang canh nghe được lệnh của hoàng đế, không dám trễ nãi một chút nào mà chạy vào trong điện.
“Bắt hắn cho ta nhốt vào thiên lao, mau mang xuống!” Hoàng đế tức giận tiện tay cầm lấy một cái chung, ném về phía Phong Đạc.
Phong Đạc mỉa mai cười cười, một bên né tránh thoát khỏi cái chung kia.
Tay, thuận tiện rút ra nhuyễn kiếm giấu ở trong ống tay áo.
Trong tay bọn thị vệ đều cầm một thanh bảo kiếm, triển khai tư thế tiến công.
Chỉ chờ hoàng đế lên mệnh lệnh cuối cùng!
Phong Đạc cười nhạo nói, “Xem ra, hôm nay phụ hoàng sớm đã có chuẩn bị! Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người này thì có thể ngăn được bản vương sao?”