Mục lục
Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Sắc Y

"Ý nói thế là sao?" Trong lòng Phong Đạc thấp thỏm, hỏi.

Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói, "Cửa nhà hầu môn* sâu như biển, ta chỉ hi vọng có một cuộc sống đơn giản, cho dù là nghèo khổ."

(*Hầu môn: chỉ nhà quyền quý)

Trong lòng Phong Đạc hơi động, ánh mắt thâm thúy như nước sâu, không biết là đang suy nghĩ đến cái gì.

"Phong Đạc, người từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, sẽ vui vẻ sao?" Tô Mặc Nhi có chút tò mò.

Nơi này với nơi nàng sinh sống rất xa, nàng không cảm giác được suy nghĩ của bọn họ.

Nghe Tiểu Thất nói, từ nhỏ Phong Đạc đã trải qua rất gian khổ, nhất là sau khi mẫu phi hắnqua đời...

"Trong hoàng cung có thể bảo vệ được mệnh mình cũng coi như là vô cùng may mắn, vui vẻ sao? Cảm xúc này, chỉ sợ là chưa bao giờ xuất hiện!" Trong giọng điệu Phong Đạc mang theo tia trào phúng, trong mắt phượng, ddie en da,n.nle eq,qu yyd d.o o.n lóe lên một tia đau xót, nhưng lại được hắn che dấu rất tốt.

Lúc trước chỉ có hai người hắn và mẫu phi, cho dù không được sủng ái, nhưng trong lòng vẫn thỏa mãn, bởi vì mẫu phi rất thương yêu hắn.

Chỉ là, hắn chưa từng thấy mẫu phi cười thật sự...

Tô Mặc Nhi không hỏi nữa, nàng nghe giọng điệu của hắn cũng biết, hắn cũng không thích hoàng cung!

Phong Đạc do dự một hồi lâu, mới mở miệng hỏi, "Mặc Nhi, nếu như bản vương sinh ở trong nhà dân bình thường, ngươi có nguyện ý hay không..."

Lời còn chưa dứt, bỗng dưng, có một vật sắc nhọn đột nhiên bay về phía Tô Mặc Nhi!

Vẻ mặt Phong Đạc biến sắc, nhanh chóng ôm Tô Mặc Nhi, phi thân rời khỏi lưng ngựa.

Phía trước cách đó không xa, có một nử tử vận y phục tím, tay đang nắm cung, chăm chú nhìn bọn họ, trong hai tròng mắt đã muốn phun ra lửa.

Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi đứng xuống đất, sắc mặt hơi âm trầm.

Trên mặt nử tử vận y phục tím thoáng lóe lên vài phần đố kỵ, trực tiếp đưa tay rút ra một mũi tên từ trong ống ở phía sau lưng, đặt lên cung,bắn về phía Tô Mặc Nhi một lần nữa.

Phong Đạc nhanh tay bắt được mũi tên, vận nội lực, ném mạnh trở về!

Sắc mặt nử tử áo tím trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đứng không vững phải lui về phía sau hai bước, dựa vào thân cây ở phía sau.

Mũi tên, thẳng tắp ghim ở phía trên thân cây ngay tại trên đầu nàng!

Niếp Nghị không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố, lúc này mới hiện thân từ góc tối đi ra, bóng dáng quỷ mị hư vô, trong thời gian ngắn đã bay đến trước mặt nữ tử kia.

Sau đó, không chút khách khí tóm lấy nàng, ném tới trước mặt Phong Đạc.

"Lâm Sơ Tuyết, đây là ngươi muốn ở trước mặt bản vương mưu hại vương phi của bản vương sao!" Ánh mắt Phong Đạc lạnh như băng nhìn nàng.

"Ta..." Lâm Sơ Tuyết điềm đạm đáng thương nhìn Phong Đạc, không biết nên giải thích rõ như thế nào.

Tô Mặc Nhi hơi kinh ngạc, lúc vừa rồi ở trên khán đài, nàng không nhìn thấy Lâm Sơ Tuyết, còn tưởng rằng Lâm Sơ Tuyết không tới tham gia săn thú.

Không nghĩ tới, nữ nhân này thật sự là ngoài dự đoán của mọi người!

Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh, "Niếp Nghị, trực tiếp đưa nàng đến trước mặt phụ hoàng, bẩm báo chi tiết!"

"Là, chủ tử!" Niếp Nghị đáp lời, kéo Lâm Sơ Tuyết lôi về phía cần đi.

Lâm Sơ Tuyết không dám tin nhìn theo Phong Đạc, cho đến khi bị Niếp Nghị kéo lên, nàng mới cố sức giãy giụa.

"Phong Đạc ca ca! Tại sao ngươi lại đối xử với nữ nhân này tốt như vậy! Vì sao ngươi không nhìn ta! Ta thật lòng yêu ngươi mà!"

"Loại người như ngươi nếu chân thành như thế, bản vương muốn còn không được!" Phong Đạc chán ghét nhìn nàng một cái, lại nhàn nhạt với phân phó Niếp Nghị, "Điểm á huyệt nàng ta lại!"

"Đối xử với nữ nhân, không thể thô lỗ như vậy được!" Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp truyền tới.

Tô Mặc Nhi nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy Phong Mục từ sau một thân cây từ từ đi ra.

Lâm Sơ Tuyết giống như là nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, khàn giọng hô, "Phong Mục! Cứu ta với! Ngươi nói ta sẽ không có chuyện gì mà! Là ngươi sai ta bắn tên! Đều là do ngươi! Ngươi nhất định phải cứu ta!"

Phong Mục không thèm để ý một chút nào chỉ nhìn Lâm Sơ Tuyết một cái, vô tội nói, "Lúc nào bản vương đã nói những lời này? Bản vương chẳng qua là có lòng tốt dẫn ngươi tới gặp Tam vương gia và tam vương phi thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK