Phong Đạc hôn lên mi tâm nàng một cái, “Biên quan báo nguy, bản vương thân nắm giữ trách nhiệm biên quan, cho nên phải đi ra biên quan chủ trì đại cục. Nếu như có một ngày bản vương rời đi với người, thì những huynh đệ ở lại đế đô kia, đương nhiên là bản vương cũng phải vì bọn họ mà tìm ra một nơi an thân.”
“Ngươi lo lắng hoàng đế sẽ xuống tay với bọn họ sao?” Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày.
“Ân. Cho nên lần này bản vương sẽ dẫn theo bọn họ cùng đi biên quan, ở nơi đó, ít nhất cũng thích hợp hơn với bọn họ so với đế đô. Bọn họ đều đã từng là chiến sĩ đi theo bản vương rong ruổi nơi chiến trường, đương nhiên là sẽ không cam lòng ở dưới tay người khác.”
“Vậy ngươi... Dự định khi nào thì rời khỏi?” Tô Mặc Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Bảy ngày sau.” Phong Đạc tay ôm nàng thật chặt, kề sát bên tai nàng ôn nhu nói, “Mặc Nhi, chờ ta trở lại.”
Tô Mặc Nhi cố nén sự rung động trong lòng không thôi, nàng khẽ gật đầu một cái, “Được.”
“Bản vương sẽ gọi Vân Phàm và Nguyệt Bích về với ngươi, lần này Phong Kỳ cũng sẽ cùng đi với bản vương, nếu như có chuyện gì, không giải quyết được, thì phải đi đến Tứ vương phủ tìm Phong Dương...” Phong Đạc nói tỉ mỉ chi tiết một hồi, chỉ hận không thể dẫn nàng theo bên người, một khắc không rời.
“Lúc bản vương không có ở đây, ngươi nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt. Nhiều nhất là một tháng, bản vương sẽ trở lại!”
“Uh, ta biết rõ, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi trở lại.”
...
Bảy ngày thoáng một cái đã qua.
Vào ngày thứ tư, hoàng đế đột nhiên hạ xuống một đạo thánh chỉ, mệnh cho Phong Đạc đón dâu Linh Hàm vào ngày thứ bảy, hơn nữa chỉ cho ba ngày để chuẩn bị.
Phong Đạc ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn chữ trên giấy Tuyên Thành mà Tiết công công cầm đến, chỉ nghe thấy có người ở trong cung đến, liền trực tiếp phân phó Niếp Nghị tiễn người ra ngoài.
Ngày thứ sáu Vân Phàm và Nguyệt Bích mới trở lại vương phủ, nghĩ đến chuyện hôm Tô Mặc Nhi bị bắt cóc đó, bọn họ không tự giác sợ hãi, cũng bảo đảm với Phong Đạc, sẽ không để xuất hiện chuyện như vậy nữa!
Ngày thứ bảy, sáng sớm bên ngoài bắn pháo liên hồi, trong khoảng mười dặm, đều được trải thảm đỏ.
Tô Mặc Nhi bị tiếng ồn không ngủ được, vươn tay lên, lại cảm thấy vị trí bên cạnh sớm đã lạnh như băng.
Nàng vội vã đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi chạy ra khỏi gian phòng.
Bên ngoài, từng rương lớn vàng bạc châu báu được xếp đặt đầy viện.
Phong Đạc âm trầm đứng ở trước mặt hoàng đế, khí tức quanh thân hai người đều tức giận, cũng sinh ra một bộ dáng chớ đụng vào.
Tiết công công vội vã chạy từ bên ngoài vào sân nhỏ, đi đến trước mặt hoàng đế và Phong Đạc cung kính nói, “Hoàng thượng, kiệu hoa của tiên tử Linh Hàm đã đến tam vương phủ rồi, hiện tại chỉ đợi vương gia đi ra nghênh đón thôi.”
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi khẽ trắng bệch, những vật này... Đều là của hồi môn của Linh Hàm?
Vậy hôm nay...
Phong Đạc vận một thân nhung trang (y phục bằng lụa), nghe vậy lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói, “Phụ hoàng, không bằng ngươi đi ra đón dâu Linh Hàm đi?”
“Vô liêm sỉ! Ngươi còn dám nói cái lời này nữa!” Hoàng đế xanh mặt, tức giận nhìn xem Phong Đạc.
“Bản vương đã sớm nói rồi, sẽ không cưới nàng. Mà các ngươi cứ mãi khư khư cố chấp, vậy thì tình huống này, ngươi liền tự mình giải quyết đi!” Phong Đạc nói xong, xoay người trở về phòng.
Lại ngẩng đầu lên, thấy được bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, đang kinh ngạc đứng ở trước cửa phòng.
Trong lòng Phong Đạc chợt đau, ba chân bốn cẳng nhanh đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong lòng, hoảng hốt giải thích, “Mặc Nhi, mặc kệ ngươi có nghe được cái gì, thấy được cái gì, ngươi nhất định phải tin tưởng vào bản vương, đời này kiếp này, trong lòng bản vương chỉ một mình ngươi, và bản vương cũng sẽ không đi đón bất kỳ người nào khác làm dâu!”
Tô Mặc Nhi dán mặt vào áo giáp lạnh như băng của hắn, nàng đưa tay ra ôm lấy hắn, khóe môi cũng cong lên ý cười, kiên định gật đầu, “Ta tin.”