Cả người, chán nản ngửa ra sau, tầng tầng trượt xuống đất.
Nước mắt, tràn ra khóe mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Lúc này cửa phòng vào đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, Diệp Ánh Hàn nhìn thấy bộ dáng này của Phong Đạc, liền vội vàng đi lên, muốn đỡ hắn dậy.
Ánh mắt Phong Đạc trống rỗng nhìn xem hắn, thanh âm khàn khàn nói, "Mặc Nhi đâu?"
"Ngươi trước cứ đứng lên đi." Diệp Ánh Hàn mấp máy môi, đưa tay kéo hắn lên.
Phong Đạc cố chấp vươn tay, vẻ mặt bi thương nhắm mắt lại, "Nói cho ta biết, nàng ở đâu?"
"Nàng rất tốt, ngươi đi đến phòng bên liền có thể nhìn thấy nàng." Diệp Ánh Hàn nói ra.
Nhiều năm như vậy, hắn (DAH) chưa bao giờ thấy đến bộ dáng tuyệt vọng như thế của hắn (PĐ).
Phong Đạc mở mắt ra, mắt phượng khẽ động, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Diệp Ánh Hàn, "Ngươi nói là sự thật?"
"Khi nào ta đã lừa gạt ngươi chứ?" Ảm đạm dưới đáy mắt của Diệp Ánh Hàn đã biến mất, cười cười với hắn.
Phong Đạc gật gật đầu, chậm rãi đứng lên.
Mới vừa ngẩng đầu, đã đối mặt với một đôi mắt linh động.
Đôi mắt đó, như cây anh đào tháng ba, như phong cảnh đẹp nhất thế gian, đột nhiên tiến đi vào đáy lòng của hắn.
Tô Mặc Nhi bưng một chén thuốc, kinh ngạc đứng ở cửa, thấy tình cảnh ở trong phòng, mới phản ứng lại, vui vẻ nói, "Phong Đạc, ngươi đã tỉnh!"
Phong Đạc ngây ra gật đầu, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn xem nàng.
Tô Mặc Nhi bị hắn nhìn có chút không giải thích được, bỏ chén thuốc lên trên bàn, nghi hoặc sờ sờ mặt của mình, khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái..."
Lời còn chưa nói hết, Phong Đạc liền trực tiếp ôm nàn vào trong lòng, sít sao, lực đạo lớn như phảng phất muốn ôm nàng nhập vào xương cốt mình.
Diệp Ánh Hàn lặng lẽ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho bọn họ.
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi ửng đỏ, ngoan ngoãn mặc hắn ôm .
Phong Đạc nói thật thấp ở bên tai nàng, nói, "Mặc Nhi, về sau dù có chuyện gì phát sinh, đều không cho đẩy bản vương ra. Trên đời này, nếu không có ngươi, bản vương sống sót còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Phong Đạc..." Trong lòng Tô Mặc Nhi giật mình, lập tức, trong lòng tràn đầy cảm động.
Khoé mắt Phong Đạc thoáng lướt qua nước mắt, chỉ có thật sự cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể nàng rõ ràng, hắn mới có thể an tâm.
"Mặc Nhi, ngươi có biết hay không, bản vương sợ không bảo vệ được ngươi."
Chóp mũi Tô Mặc Nhi đau xót.
Tình cảnh lúc ấy, nàng đã nhìn ra hắn quyết tâm đi theo nàng, nhưng nàng không bỏ được chuyện thấy hắn gặp chuyện không may.
Mặc dù hắn có nói thế, nhưng nàng lại không bỏ được, nàng vẫn hy vọng hắn sống tốt.
"Mặc Nhi, đáp ứng với bản vương. Bất cứ ngươi đi đâu, đều phải mang theo bản vương. Bản vương đã nói qua, sẽ cùng ngươi một đời một thế. Nếu như ngươi chết, bản vương cũng sẽ không sống một mình nơi hậu thế này nữa!"
"Có thể tìm một vương phi cùng nhau sống mà?" Tô Mặc Nhi buồn bã nói.
Phong Đạc sững sờ, lập tức khóe môi giương lên, cong ngón tay lại dùng sức gõ lên đầu của nàng, cắn răng nói, "Ngươi cảm thấy bản vương là người như vậy sao?"
Tô Mặc Nhi "Phốc xuy" một tiếng bật cười, giảo hoạt thoát khỏi ngực của hắn, bưng lên chén thuốc đến cạnh môi hắn, "Uống nó."
Phong Đạc nhăn mi, ghét bỏ nhìn xem một chén thuốc đen thùi lùi này, nhưng vẫn cầm lấy, uống một ngụm.
Trong con mắt Tô Mặc Nhi mang theo vui vẻ, lặng lẽ đưa tay lau đi nước nơi khóe mắt.
Phong Đạc là lễ vật tốt nhất trời ban cho sinh mệnh nàng.
Kiếp này lấy được phu quân như thế, nàng cũng không tiếc nuối gì.
...
Phong Đạc hôm nay muốn xuất chinh, kết quả bởi vì chuyện này mà bị gác lại.
Tam quân xuất chinh là đại sự, hắn báo cho Phong Kỳ sớm dẫn bọn họ xuất phát.
Mà sau khi hắn tu dưỡng vài ngày, cũng rời khỏi đế đô, đi về phía biên quan.