Phong Đạc rủ mắt xuống, không biết nên trả lời nàng thế nào.
Nàng nói không sai, lúc trước, đúng là bởi vì khối ngọc bội này mới giữ nàng ở bên người .
Mà khi đó, hắn coi nàng như gian tế, lúc nào cũng đề phòng nàng, thậm chí còn trực tiếp phái Nguyệt Bích đi qua để giám thị nàng.
Nhưng dần dần, tim hắn lại không khống chế được mà nghiêng về phía nàng.
Càng về sau, tất cả chuyện hắn làm vì nàng, đều là cam tâm tình nguyện, cũng không hề trộn lẫn với mục đích gì.
Tô Mặc Nhi thấy hắn trầm mặc, biết ngay là nàng đã đoán trúng.
Tim như bị kim châm, liên tục đau rả rích.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới mở miệng lần nữa, tự nhiên nói, “Diệp Ánh Hàn cũng là người của ngươi đi. Trước nay lâu như vậy, ta còn không nhìn ra Tam vương gia lại ngụy trang hoàn mỹ đến vậy. Hoàn mỹ đến ngay cả một chút sơ hở cũng không để lộ.”
Đôi mắt của Tô Mặc Nhi u ám lại, trên gương mặt lại là vẻ mặt không thèm để ý cười nói, “Thật ra hà tất gì mà lại phiền toái như vậy. Ngươi muốn, thì cho ngươi.”
“Mặc Nhi, không phải như ngươi nghĩ...” Phong Đạc vô lực giải thích.
“Hiện tại tất cả đều không quan trọng nữa.” Tô Mặc Nhi ngắt lời hắn, “Ta đến, chỉ là muốn dùng nó để đổi lấy một lá hưu thư mà thôi. Không biết, trong lòng tam vương gia nó có đủ phân lượng để đổi hay không?”
Bàn tay Phong Đạc nắm chặt thành quả đấm, trong lòng lại đau thắt từng hồi, khí huyết càng cuồn cuộn như muốn trào lên.
Hai con mắt hắn đỏ bừng nhìn xem Tô Mặc Nhi, có phần cố chấp nói, “Tô Mặc Nhi, bản vương sẽ không đưa hưu thư cho ngươi! Đời này kiếp này ngươi chỉ có thể là thê tử của bản vương, đừng hòng muốn rời khỏi bản vương!”
Tô Mặc Nhi sững sờ, nàng không nghĩ tới Phong Đạc sẽ phản ứng như thế.
Thường xuyên thấy nhu tình của hắn, nàng cũng sớm đã quên, hắn chính là tam vương gia có quyền làm nghiêng đảo triều đình, làm sao mà cho phép có người dám chạm tới nghịch lân của hắn!
Tô Mặc Nhi có chút bất đắc dĩ, “Phong Đạc, nếu cứ tiếp tục dây dưa hoài thì còn có ý nghĩa gì? Vẫn không bằng buông tha để ta rời đi, hai bên từ biệt, mỗi người đều vui vẻ.”
“Tốt cho một câu 'Hai bên từ biệt, mỗi người đều vui vẻ' ! Tô Mặc Nhi, ngươi không khỏi nghĩ đơn giản quá đi!” Hai tròng mắt của Phong Đạc thâm trầm như hắc diệu thạch (thạch đen rực rỡ), bên trong như đang ngưng tụ một luồng gió lốc.
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Tô Mặc Nhi nhíu mày hỏi.
“Bản vương muốn như thế nào, sau này ngươi sẽ biết!” Khoé môi Phong Đạc khẽ nhếch, uy nghiêm nói, “Người đến! Mời tam vương phi về vương phủ, chăm sóc!”
“Chủ tử...” Niếp Nghị kinh ngạc nhìn Phong Đạc.
Đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, tính tình của chủ tử tự nhiên là hắn biết rõ. Rõ ràng là ngài không bỏ được vương phi, nhưng lại cứ muốn mạnh miệng, đẩy chuyện này đến mức...
“Không nghe thấy lời ta nói sao?” Ánh mắt Phong Đạc uy nghiêm, tức giận nói.
Niếp Nghị lập tức trở về nói, “Là, chủ tử!”
“Ta xem ai dám! Muốn nghĩ đến thương tổn chủ nhân ta, thì trước tiên phải hỏi xem tiểu gia có đồng ý hay không!” Trong nháy mắt Thiên Chi đứng chắn ở trước người Tô Mặc Nhi.
Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thiên Chi, hỏi, “Ngươi là người phương nào?”
Thiên Chi hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Phong Đạc suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói, “Lần trước tiểu tặc ở trong Vân tự là ngươi sao?”
Mặc dù lúc ấy cũng không thấy diện mạo của người nọ, nhưng cặp mắt kia của hắn(TC), hắn (PĐ) vô cùng có ấn tượng.
Hơn nữa trên người hắn ta còn có một mùi hoa nhài thơm ngát, rất dễ phân biệt.
“Là tiểu gia thì thế nào?” Thiên Chi khinh bỉ nói, “Sớm biết hôm nay ngươi gây khó dễ cho chủ nhân ta, thì ngày đó tiểu gia sẽ không nên cứu ngươi!”
“Ngươi cứu ta? Nếu không phải là ngươi cầm cái hộp kia tới, thì làm sao bản vương bị trúng hàn độc?” Phong Đạc khinh miệt nhìn hắn.
“Tiểu gia không muốn so đo với ngươi! Hôm nay có tiểu gia ở đây, các ngươi đừng hòng mà đụng vào một một sợi tóc của chủ nhân!” Thiên Chi cao ngạo ngẩng đầu lên.
“Yêu nghiệt, thì ra là ngươi đang ở nơi này!” Một thanh âm trong trẻo, không biết từ chỗ nào truyền tới.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Tử Sắc Y
Phong Đạc rủ mắt xuống, không biết nên trả lời nàng thế nào.
Nàng nói không sai, lúc trước, đúng là bởi vì khối ngọc bội này mới giữ nàng ở bên người .
Mà khi đó, hắn coi nàng như gian tế, lúc nào cũng đề phòng nàng, thậm chí còn trực tiếp phái Nguyệt Bích đi qua để giám thị nàng.
Nhưng dần dần, tim hắn lại không khống chế được mà nghiêng về phía nàng.
Càng về sau, tất cả chuyện hắn làm vì nàng, đều là cam tâm tình nguyện, cũng không hề trộn lẫn với mục đích gì.
Tô Mặc Nhi thấy hắn trầm mặc, biết ngay là nàng đã đoán trúng.
Tim như bị kim châm, liên tục đau rả rích.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới mở miệng lần nữa, tự nhiên nói, “Diệp Ánh Hàn cũng là người của ngươi đi. Trước nay lâu như vậy, ta còn không nhìn ra Tam vương gia lại ngụy trang hoàn mỹ đến vậy. Hoàn mỹ đến ngay cả một chút sơ hở cũng không để lộ.”
Đôi mắt của Tô Mặc Nhi u ám lại, trên gương mặt lại là vẻ mặt không thèm để ý cười nói, “Thật ra hà tất gì mà lại phiền toái như vậy. Ngươi muốn, thì cho ngươi.”
“Mặc Nhi, không phải như ngươi nghĩ...” Phong Đạc vô lực giải thích.
“Hiện tại tất cả đều không quan trọng nữa.” Tô Mặc Nhi ngắt lời hắn, “Ta đến, chỉ là muốn dùng nó để đổi lấy một lá hưu thư mà thôi. Không biết, trong lòng tam vương gia nó có đủ phân lượng để đổi hay không?”
Bàn tay Phong Đạc nắm chặt thành quả đấm, trong lòng lại đau thắt từng hồi, khí huyết càng cuồn cuộn như muốn trào lên.
Hai con mắt hắn đỏ bừng nhìn xem Tô Mặc Nhi, có phần cố chấp nói, “Tô Mặc Nhi, bản vương sẽ không đưa hưu thư cho ngươi! Đời này kiếp này ngươi chỉ có thể là thê tử của bản vương, đừng hòng muốn rời khỏi bản vương!”
Tô Mặc Nhi sững sờ, nàng không nghĩ tới Phong Đạc sẽ phản ứng như thế.
Thường xuyên thấy nhu tình của hắn, nàng cũng sớm đã quên, hắn chính là tam vương gia có quyền làm nghiêng đảo triều đình, làm sao mà cho phép có người dám chạm tới nghịch lân của hắn!
Tô Mặc Nhi có chút bất đắc dĩ, “Phong Đạc, nếu cứ tiếp tục dây dưa hoài thì còn có ý nghĩa gì? Vẫn không bằng buông tha để ta rời đi, hai bên từ biệt, mỗi người đều vui vẻ.”
“Tốt cho một câu 'Hai bên từ biệt, mỗi người đều vui vẻ' ! Tô Mặc Nhi, ngươi không khỏi nghĩ đơn giản quá đi!” Hai tròng mắt của Phong Đạc thâm trầm như hắc diệu thạch (thạch đen rực rỡ), bên trong như đang ngưng tụ một luồng gió lốc.
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Tô Mặc Nhi nhíu mày hỏi.
“Bản vương muốn như thế nào, sau này ngươi sẽ biết!” Khoé môi Phong Đạc khẽ nhếch, uy nghiêm nói, “Người đến! Mời tam vương phi về vương phủ, chăm sóc!”
“Chủ tử...” Niếp Nghị kinh ngạc nhìn Phong Đạc.
Đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, tính tình của chủ tử tự nhiên là hắn biết rõ. Rõ ràng là ngài không bỏ được vương phi, nhưng lại cứ muốn mạnh miệng, đẩy chuyện này đến mức...
“Không nghe thấy lời ta nói sao?” Ánh mắt Phong Đạc uy nghiêm, tức giận nói.
Niếp Nghị lập tức trở về nói, “Là, chủ tử!”
“Ta xem ai dám! Muốn nghĩ đến thương tổn chủ nhân ta, thì trước tiên phải hỏi xem tiểu gia có đồng ý hay không!” Trong nháy mắt Thiên Chi đứng chắn ở trước người Tô Mặc Nhi.
Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thiên Chi, hỏi, “Ngươi là người phương nào?”
Thiên Chi hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Phong Đạc suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói, “Lần trước tiểu tặc ở trong Vân tự là ngươi sao?”
Mặc dù lúc ấy cũng không thấy diện mạo của người nọ, nhưng cặp mắt kia của hắn(TC), hắn (PĐ) vô cùng có ấn tượng.
Hơn nữa trên người hắn ta còn có một mùi hoa nhài thơm ngát, rất dễ phân biệt.
“Là tiểu gia thì thế nào?” Thiên Chi khinh bỉ nói, “Sớm biết hôm nay ngươi gây khó dễ cho chủ nhân ta, thì ngày đó tiểu gia sẽ không nên cứu ngươi!”
“Ngươi cứu ta? Nếu không phải là ngươi cầm cái hộp kia tới, thì làm sao bản vương bị trúng hàn độc?” Phong Đạc khinh miệt nhìn hắn.
“Tiểu gia không muốn so đo với ngươi! Hôm nay có tiểu gia ở đây, các ngươi đừng hòng mà đụng vào một một sợi tóc của chủ nhân!” Thiên Chi cao ngạo ngẩng đầu lên.
“Yêu nghiệt, thì ra là ngươi đang ở nơi này!” Một thanh âm trong trẻo, không biết từ chỗ nào truyền tới.