Phong Đạc đen mặt cầm ngọc bội ném tới tay người binh lính kia, lạnh lùng nói: “ Mở to con mắt của ngươi ra, nhìn thật kỹ cho bản vương!”
Mặt binh lính đầy vẻ xem thường nhìn lướt qua, bỗng dưng mặt hắn biến sắc, chân nhũn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất: “ Vương……vương gia! Tiểu nhân có mắt như mù, xin vương gia tha mạng……Bỏ qua cho tiểu nhân……..Xin vương gia tha mạng!”
Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khá hơn một chút: “ Lăn đi!”
“ Tạ……tạ ơn vương gia!” Binh lính kinh hồn bạt vía, nâng ngọc bội lên quá đỉnh đầu đưa cho Phong Đạc, lúc này mới dám từ từ đứng lên.
Thu hồi ngọc bội, khóe mắt Phong Đạc cũng không lướt qua hắn, đi về phía trong thành.
Tô Mặc Nhi bĩu môi, rất bực mình, tùy ý Phong Đạc ôm, không nói một lời.
“ Đùa cợt bản vương rất thú vị?” Một lát sau, thanh âm trầm thấp sâu thẳm của Phong Đạc truyền đến tai nàng.
“ Đúng vậy!” Tô Mặc Nhi miễn cưỡng trả lời.
Lại có chút khó hiểu hỏi: “ Ngươi cuối cùng là muốn như thế nào?”
“ Hả?” Phong Đạc không rõ.
Tô Mặc Nhi nhàn nhạt hỏi: “ Ngươi dẫn ta hồi phủ đến cùng là muốn như thế nào, hay là ta vẫn còn giá trị lợi dụng?”
Lông mày Phong Đạc nhấc lên, như là đã đoán được: “ Ngươi tức giận?”
Tô Mặc Nhi lắc đầu: “ Ngươi muốn tiếp tục lợi dụng ta cũng được, nhưng mà chúng ta làm một giao dịch, ta để mặc ngươi lợi dụng, nhưng ngươi phải đảm bảo khi mọi việc kết thúc sẽ thả ta rời đi. Đương nhiên, ngươi cũng phải trả cho ta chút thù lao.”
Sắc mặt Phong Đạc có chút khó coi, một hơi chặn ở trong ngực, nuốt không nổi nói cũng không ra, rất đè nén: “ Ngươi chính là nghĩ bản vương như vậy?”
Tô Mặc Nhi không chút do dự gật đầu, đúng là như vậy.
Từ khi biết hắn tới bây giờ, nàng đã bị hắn lợi dụng rất nhiều lần, nghĩ về hắn như vậy là chuyện đương nhiên.
Môi mỏng của Phong Đạc nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm, nhìn không rõ là đang suy nghĩ gì.
Một lát sau mới lên tiếng: “ Ngươi cứ yên tâm ở lại trong vương phủ, bản vương sẽ không tiếp tục lợi dụng ngươi. Chuyện lần này……Là bản vương không đúng……”
Con mắt Tô Mặc Nhi trợn to, nhìn Phong Đạc như gặp quỷ, không thể tin được điều mình vừa nghe thấy!
Hắn thế nhưng nói xin lỗi! Hắn thế nhưng nhận lỗi với nàng!
Trời! Không phải là nàng nghe nhầm chứ!
“ Ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì?” Phong Đạc trừng nàng một cái, có chút không tự nhiên nghiêng đầu về phía khác, bên tai khẽ nóng lên.
Hắn chân thành nhận lỗi với nàng như vậy, nhưng mà nữ nhân này lại có phản ứng gì? Đáng chết!
Tô Mặc Nhi cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, cười mỉa một tiếng, không một chút để ý nói: “ Không có chuyện gì, chỉ là nếu sau này có chuyện như vậy, ngươi có thể hay không nói trước cho ta một tiếng?”
Lúc đó, khi nàng một mình đối mặt với hiểm cảnh, nàng thật sự sợ hãi, loại cảm giác mặc cho số phận đó, thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
“ Sẽ không!” Phong Đạc nhẹ nhàng nói, nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên vẻ hoảng sợ, tâm hắn đột nhiên đau đớn.
Chuyện lần này, đúng là lỗi của hắn! Vốn đã điều tra rõ nàng không phải mật thám, nhưng vẫn còn muốn bố trí bẫy thử dò xét nàng, hắn thật sự làm điều thừa rồi.
Nhiều năm giãy dụa trong vòng xoáy quyền lực như vậy, khiến cho hắn có thói quen không tin bất kỳ ai.
Tô Mặc Nhi lại giống như một đóa hoa sen không nhiễm bụi trần, tốt đẹp như vậy, đặc biệt như vậy.
Không thể không thừa nhận là hắn đã động tâm, nhưng trước đây nàng là người của Phong Mục khiến cho hắn không thể không phòng bị.
Mấy ngày trước hắn rời khỏi vương phủ, chính là đi thăm dò chuyện liên quan giữa Tô Mặc Nhi và Phong Mục.
Mà kết quả là, từ sau khi ra khỏi sương mù Lâm Chi, Tô Mặc Nhi xác thực không còn liên hệ gì với Phong Mục nữa.
Lần này, hắn từ trong bóng tối đi theo nàng, bảo vệ nàng. Chỉ là, không ngờ phát sinh chuyện đám cướp và nàng đột nhiên phát độc.
Nếu như biết trước, hắn tình nguyện bị nàng phản bội, cũng không muốn để nàng đau đớn vạn tiễn xuyên tim!