Mục lục
Hạt Giống Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đức cưỡng chế đau đớn, hai tay cầm chắc Lạc phong kiếm giơ cao trước người che chắn. Quyền trượng đã từ trên cao đập xuống mang theo áp lực kinh người, quang nguyên lực trên đầu gậy cộng với trọng lực của nó bùng nổ, sức ép từ trên ép xuống khiến người ta hít thở không thông.

Đức là người đứng mũi chịu sào, gánh trọn áp lực của đòn đánh, lồng ngực một trận bức bối, nội tạng chấn động, một ngụm máu phun ra từ trong miệng, những vết thương trên người cũng rách toạc, máu chảy ra thấm đẫm nhuộm hắn thành một huyết nhân.

Lộn người về phía sau, Đức bật người đứng dậy, hổ khẩu (*) tay cầm kiếm rách toạc, thân thể dính đầy bụi đất và máu, thân hình hơi chùng xuống.

Gã Trần Văn Hồ được thế không tha người, quyền trượng trong tay liên tục vung lên đập xuống đánh tới, Đức cố gắng giơ Lạc phong kiếm lên cố sức chống đỡ, mỗi đòn đánh mang theo áp lực trầm trọng đánh hắn phải liên tiếp lùi về phía sau, chân, tay trúng gai nguyên lực lúc nãy, khiến Đức không đủ sự linh hoạt để né tránh, vết thương trên người chảy máu càng lúc càng nghiêm trọng, tình thế rơi vào nguy cấp, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước không một tia kinh hoảng.

Đúng lúc này, đám Thánh đồ chỉ còn lại ba tên và hai tên thiên sứ hò hét lao đến tấn công hắn từ phía sau.

Nhảy lên giơ kiếm về phía trước đỡ tiếp một trượng, phản lực khiến Đức văng về phía sau, lộn dưới đất một vòng, hắn vung tay ném về đám thánh đồ đang hung hăng lao đến một quả lựu đạn sương mù axit, lựu đạn nổ tung thành từng luồng sương mù màu đen xám bao phủ xung quanh.

Gã Trần Văn Hồ vung quyền trượng trong tay, đầu quyền trượng lấp lóe quang mang, một luồng ánh sáng tụ tập nhằm thẳng về phía Đức đang ở dưới đất bắn tới.

Đức dậm chân xuống đất nhảy lên tránh khỏi đoàn quang nguyên lực bắn tới, mặt đất dưới chân bị bắn trúng nổ tung lên thành từng đám bụi đất, cắn răng một cái, hắn mở ra khiên ma pháp bao bọc toàn thân, tung người nhảy vào trong đám sương mù dày đặc.

Trong lớp sương mù đưa tay không nhìn thấy năm ngón, đám thánh đồ và thiên sứ lao đến đang tìm cách tản ra, Đức lại lướt thẳng vào bên trong, dựa vào tiếng động của bọn chúng lao đến.

Lớp màn khiên ma pháp hoàn toàn ngăn cách Đức khỏi lớp axit, “khụ” “khụ”, một tiếng ho của tên thánh đồ vang lên, kiếm quang gần như lập tức đến ngay trước mặt, thanh kiếm cứa qua một đường cắt đứt cổ họng của hắn, máu lập tức tuôn ra như suối.

“Ặc” “ặc” Hắn buông rơi thanh trọng kiếm trên tay xuống đất, hai tay ôm cổ, ngã sụp xuống đất.

Không ngừng lại, Đức tiếp tục rời đi, tìm kiếm một mục tiêu mới, hắn như một con báo săn khát máu, chực chờ đòi mạng, lại có thêm hai tên nữa chết dưới lưỡi kiếm, cả đám còn lại hốt hoảng tìm đường phóng ra khỏi đám sương mù axit dày đặc đang bao phủ.

“Khốn kiếp” Gã Trần Văn Hồ rống lên một tiếng tức giận, quyền trượng trong tay giơ về phía trước, đầu quyền trượng ngưng tụ một quả cầu ánh sáng bằng quang nguyên lực, năng lượng cuồn cuộn truyền vào khiến quả cầu sáng rực lên phình to bằng cả nửa người hắn, sức mạnh mang tính hủy diệt ẩn chứa bên trong quang mang rực rỡ của nó.

“Quang bạo” Gã vung tay chỉ về phía trước, quang cầu bắn tới vào giữa đám sương mù axit phát ra một tiếng nổ mạnh, luồng cực quang mạnh mẽ từ quả cầu truyền tới bắn ra xung quanh xé tan lớp sương mù, những tia sáng hủy diệt bắn ra xung quanh, không phân địch ta, vài tên thiên sứ còn lại cũng bị nổ chết ngay lập tức, sức nổ hất tung người Đức đang chém giết bên trong bắn tung ra ngoài, vài tia quang nguyên lực như súng la de cắt qua người hắn thành những đường máu.

“Ộc” Thân thể va đập mạnh xuống đất, nội tạng chấn động, cộng thêm vết thương từ trước khiến Đức phun ra một ngụm máu tươi, Lạc phong kiếm cũng rơi ra khỏi tay, rớt xuống ngay bên cạnh.

Đức vừa định vươn tay qua chụp lấy thì, gã Trần Văn Hồ cũng đã lao từ trên cao xuống, một chân dậm lên thanh kiếm, đưa mắt nhìn hắn.

Ánh mắt tràn đầy lửa giận, pha lẫn nét đắc ý, gã vung chân đá mạnh vào bụng Đức khiến hắn cong người lại văng tuốt ra xa.

Chậm rãi bước lại gần, gã giơ tay lên, một luồng quang mang bao phủ cánh tay bị cắt cụt hai ngón của hắn, chỉ trong chốc lát vết thương đã lành lại.

Xoa xoa hai ngón tay, gã chĩa đầu quyền trượng vào giữa người Đức, nở nụ cười nửa miệng, lên tiếng:

“Thế nào hả con chuột nhắt kia, ngươi thực sự nghĩ rằng mình sẽ có thể thắng được ta sao?”

Đức lúc này tình trạng có thể nói là rất thảm, nội tạng chấn động, miệng còn trào máu tươi, trên người đầy vết thương, nghiêm trọng nhất là vết quang đao chém qua bụng, hai nhát gai nguyên lực xuyên qua bắp chân, bắp tay, và giữa bụng, máu đang không ngừng chảy ra, ướt đẫm bộ áo hắn đang mặc.

Nhìn vẻ ngoài thê thảm của Đức, gã lên tiếng:

“Yên tâm đi, ta sẽ giữ đúng lời hứa, không giết ngươi ngay đâu, ta sẽ cho ngươi xem đủ mọi trò vui, ta sẽ chơi đùa chán hai con bé kia trước mặt ngươi rồi mới để bọn chúng tự tay giết ngươi, ha ha ha”

“Chỉ là trước đó, ta phải lấy lại chút lợi tức đã” Vừa dứt lời, quyền trượng của gã đã giơ lên cao đập xuống.

“Răng rắc” Tiếng xương vỡ vang lên ghê người, cánh tay cầm kiếm của Đức đã hoàn toàn nát bấy, xương cánh tay gãy rời, đứt ra ngoài.

“Ư ư ư” Đức gầm gừ trong cổ họng, cơn đau khủng khiếp truyền tới khiến hắn muốn hét lên, hai hàm răng cắn chặt như muốn bật máu.

Vẻ đau đớn của Đức khiến Gã Trần Văn Hồ nở nụ cười lạnh đầy đắc ý, tiếp tục giơ quyền trượng lên, vừa định đánh xuống tiếp, thì Đức đã nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng đáng ghét, cất giọng ngắt quãng lên tiếng:

“Thực ra … thì …”

“Tao thắng rồi”

Đức chưa kịp dứt lời thì gần như ngay lập tức, những con dơi máu bí mật bay lại gần đã tụ tập thành một thân ảnh tiếp cận ngay sau lưng gã Trần Văn Hồ, trong tay cầm một thanh loan đao đỏ rực màu máu nhắm thẳng sau gáy của hắn chém tới.

Nhát chém đã gần trong gang tấc, trong phút giây sinh tử, gã Trần Văn Hồ kịp thời kích hoạt chức năng phòng ngự của Giáo Hoàng bào, quang cầu bảo vệ trên người hắn bùng lên, huyết đao chém qua lún sâu vào trong nửa tấc chỉ còn một đoạn ngắn nhưng không thể lấn sâu hơn được nữa.

“Quang bạo” Gã Trần Văn Hồ hét lớn, quang cầu bao bọc người hắn đột ngột nổ tung thành từng luồng hào quang bắn ra sau lưng, Huyết Tu la lập tức vận dụng cương huyết bao phủ khắp toàn thân nhưng vẫn bị sức nổ ép văng ra phía sau một đoạn ngắn.

Đúng lúc này, Đức mặc kệ tấm thân đầy thương tích, tung người đứng bật dậy, toàn bộ năng lượng trong người tụ tập trên nắm đấm tay trái, tia lửa điện từ nắm tay tỏa ra xung quanh lẹt xẹt.

Kỹ năng “phá quyền” kết hợp với năng lượng từ thương sấm sét kết hợp lại cùng một chỗ, dồn toàn bộ sức lực còn sót lại trong người, Đức hét lớn một tiếng, vung quyền đấm mạnh, cú đấm xuyên qua lớp quang mang đã rất mờ nhạt trước người, đánh thẳng tới viên đá cẩm thạch màu xanh dương đính trên Giáo Hoàng bào, trước ngực của gã.

“Răng rắc” Một tiếng, viên đá hoàn toàn vỡ tan, dư lực cú đấm đánh trúng giữa ngực khiến gã bay thẳng về phía sau, tia lửa điện lẹt xẹt từ quyền ấn giữa ngực khiến hắn cảm thấy cơ thể tê dại.

Huyết Tu La đã từ trên cao, vỗ mạnh đôi cánh bay tới, huyết đao trên tay vung lên nhắm thẳng đầu gã Trần Văn Hồ chém tới.

Gã hừ lạnh một tiếng, quang nguyên lực chớp động toàn thân, cảm giác tê dại nhanh chóng biến mất, quyền trượng giơ về phía trước, một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh hiện ra trước đầu quyền trượng, phía trên những ký tự kỳ lạ xoay tròn xung quanh.

Huyết đao chém trúng vang lên âm thanh trầm đục, gã Trần Văn Hồ lạnh lùng nhìn lên, miệng lẩm bẩm một loại chú ngữ kỳ lạ, một hư ảnh của ma pháp trận lục vong tinh hướng về ngực của Huyết Tu La bắn tới với tốc độ cực nhanh, trên ngực của nó chớp mắt đã hiện ra một dấu ấn hình ngôi sao sáu cánh sáng nhấp nháy.

Năng lượng trong người cấp tốc truyền vào, ma pháp trận ngôi sao sáu cạnh trước đầu gậy đột ngột xoay tròn chuyển động cực nhanh, từ sáu cánh của ngôi sao, sáu luồng quang nguyên lực phóng ra hướng về phía Huyết Tu La bay tới.

Huyết Tu La tung người, đập cánh bay lên không tránh thoát trong gang tấc. Sáu luồng quang nguyên lực tụ tập lại thành một quang cầu như có mắt hướng về phía nó đuổi theo.

Huyết Tu La thu đao, ánh mắt quỷ dị nhìn về phía trước, kỹ năng cương huyết lập tức phát động, lớp sương mù bằng máu trước người nhanh chóng tụ tập lại, hình thành một lớp màn chắn bằng tinh huyết.

Quang cầu bắn trúng lớp lá chắn nổ tung, lớp tinh huyết bị phá vỡ, thì quả cầu ánh sáng cũng vừa cạn năng lượng, Huyết Tu La bị sức nổ hất văng về phía sau, mất thăng bằng, nó chao cánh xoay vòng trên không trung ổn định thân thể, rồi quay đầu nhìn xuống, ánh mắt chuyển sang màu đỏ rực, đáy mắt lấp lóe u hỏa màu lam nhạt nhìn qua rất quỷ dị.

Gã Trần Văn Hồ lúc này đột ngột xoay người không để ý đến Huyết Tu La nữa, liếc mắt nhìn qua Đức đang ở cạnh đó, ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc, quang mang cuồn cuộn tụ tập trước đầu quyền trượng nhắm về phía Đức, hét lớn một tiếng vung tay bắn tới.

Cơ thể đã thương tích trầm trọng, Đức không thể nào né tránh nổi. Đúng lúc này, Huyết Tu La hú dài một tiếng lao xuống dưới, kỹ năng cương huyết lập tức vận dụng, toàn thân như bao bọc trong một lớp sương mù màu đỏ, hiện ra trước người Đức chắn đòn, quang mang bắn qua khiến cương huyết thủng một lỗ lớn, thân hình nó bay ngược về phía sau, trên vai một dấu quang ấn đang bốc khói.

Dậm chân xuống đất, hai cánh vỗ mạnh, huyết đao hiện ra trên tay, Huyết Tu La tung người lao đến, vung đao chém xuống.

Gã Trần Văn Hồ cũng xoay quyền trượng đánh mạnh về phía trước. Huyết đao xoay tròn trên tay không ngừng vung lên chém xuống, tuyệt không dừng lại đọ chiêu, chém trúng lập tức thu đao, xoay người chém tiếp, đao, trượng va chạm phát ra âm thanh kim thiết điếc tai.

Thân pháp của Huyết Tu La cực kỳ linh hoạt, đường đao quỷ dị trong phút chốc không ngờ có thể hơi chiếm thượng phong đẩy lùi gã về phía sau.

Rú lên một tiếng tức giận, gã Trần Văn Hồ xoay quyền trượng một vòng, hất đao của Huyết Tu La qua một bên, đầu gậy quang mang hiện lên sáng rực chĩa thẳng vào ngực của nó đâm tới.

Huyết Tu La thu đao xoay người, nhảy lên trên tránh đòn, chân trái đạp mạnh vào thân quyền trượng lộn một vòng qua đầu của gã.

Gã Trần Văn Hồ vừa xoay người lại thì trước mặt gã bỗng một mảng màu đỏ mờ mịt che khuất hoàn toàn tầm nhìn. Huyết Tu La sử dụng kỹ năng điều khiển máu ngưng tụ thành một lớp máu nhớp nháp ngay trước mặt của gã.

Ánh mắt của Huyết Tu La lóe lên một tia hiểm độc, huyết đao vung lên hướng ngay đầu của gã chém tới.

Bất ngờ, gã chỉ kịp theo phản xạ theo bản năng, huơ quyền trượng trước người thì đao đã tới nơi, huyết đao chém mạnh khiến gã hơi chùng người lại.

Huyết Tu La tung chân đá mạnh ngay giữa ngực khiến gã bay ngược về phía sau một bước.

Quang mang bùng nổ trước người, lớp sương máu lập tức bị đẩy văng ra xa, lấy lại tầm nhìn gã trừng mắt nhìn Huyết Tu La đầy giận dữ, đang định huy động quyền trượng lao đến thì đúng lúc này, một tiếng gió rít lên từ phía sau khiến gã biến sắc.

Gã vội vàng xoay ngược người lại, quyền trượng trên tay truyền vào quang nguyên lực bùng lên ánh sáng chói mắt hướng về phía sau đâm tới.

Một mũi tên mang theo hàn mang lấp lóe đã từ trên cao bắn xuống, đây là mũi tên quang ấn bùng nổ, mũi tên va phải đầu quyền trượng nổ tung thành từng luồng quang mang, chấn động từng đợt khiến thân thể gã hơi lùi lại.

Hân cưỡi trên lưng tiểu Quang đang bay lơ lửng trên không, thân thể thẳng tắp, hai chân kẹp chặt vào bụng Quang dực thánh mã, Ma cung kéo cong hình lưỡi liềm, giương cung lắp tên, liên tục hai mũi tên nữa được bắn xuống

Hai mũi tên một trước một sau, hướng về phía gã Trần Văn Hồ bay tới với tốc độ cực nhanh, mũi tên đầu tiên lao tới trước, đó là mũi tên chứa hơn tám phần nguyên lực của Hân, đầu tên hàn quang lấp lóe mang theo hơi thở của chết chóc, mũi tên va chạm vào luồng cường quang trên đầu quyền trượng, sức nổ còn mạnh hơn mũi tên trước, cổ tay cầm quyền trượng của gã đã tê rần, suýt nữa văng trượng khỏi tay, quang mang trên đầu gậy mờ nhạt đi một mảnh.

Gã chưa kịp đưa ra hành động tiếp theo thì mũi tên thứ hai đã đến ngay trước ngực, mũi tên không hề rực rỡ, không có hàn quang, im lặng nội liễm, như một tên sát thủ tiềm ẩn sau đám quang mang bùng nổ bên ngoài, đâm thấu ngực hắn một đường xuyên ra sau khiến hắn hét lên đau đớn.

Đúng lúc này, Huyết Tu La cũng đã chớp chuẩn thời cơ, tung người lao đến, huyết đao cắm một đường từ sau lưng của gã xuyên ra trước mặt.

Ánh mắt gã trợn trừng lên, hét lớn một tiếng, quang nguyên lực trên người hắn như hồi quang phản chiếu bùng nổ mạnh mẽ, hất tung thân thể Huyết Tu La bay ngược về sau, vài đợt quang mang kéo trên người nó từng đường máu.

“Aaa …” Ngực phải cắm một mũi tên, ngực trái cắm một thanh Huyết đao, gã rú lên đau đớn, máu phun ra từ khóe miệng, ánh mắt vừa kinh hãi vừa tức giận..

Lúc này, từ trên không, Hân đã điều khiển tiểu Quang bay xuống đất, tung người nhảy xuống, cách gã chỉ tầm năm mươi mét, cây cung giương trên tay, ánh mắt lạnh lùng, một mũi tên đặt trên dây cung, nguyên lực trong người cuồn cuộn truyền vào khiến đầu mũi tên lấp lóe hàn mang, nhắm thẳng vào người gã.

Hiếu trong bộ giáp Thánh Gióng II lúc này cũng đã tới nơi, đứng ở một phía, năng lượng trong bộ giáp đã chạm vạch đỏ, cánh tay giơ cao chiến đao Orihancon đứng đó.

Huyết Tu La đứng thẳng dậy, tinh huyết dũng động, một thanh huyết đao hiện ra trên tay, Đức đứng ở bên cạnh nó, mặc dù lúc này cực kỳ tàn tạ, nhưng ánh mắt hắn vẫn một mảnh lạnh lùng nhìn gã.

Bốn người đứng ở xung quanh vây gã Trần Văn Hồ vào giữa.

“Các ngươi nghĩ rằng thế này đã là kết thúc sao?” Gã trừng mắt nhìn ra xung quanh, ánh mắt hung ác chậm rãi nhìn qua từng người. Miệng gã Trần Văn Hồ theo câu nói của hắn trào ra máu tươi, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nhát đao của Huyết Tu La càng hiểm ác, phá nát trái tim của gã, nhưng sức sống của hắn cũng cực kỳ ngoan cường, đến lúc này vẫn chưa chết.

Không nói thừa thêm nửa câu, Đức lạnh nhạt nhìn về phía trước, ngọn thương sấm sét ngưng tụ trên tay phóng ra, Hân cũng tức khắc buông tay, mũi tên lấp lóe hàn mang bắn thẳng về phía trước, Huyết Tu La cũng ngưng một ngọn huyết thương trên tay vung lên ném tới.

Gã Trần Văn Hồ trầm giọng quát lên: “Quang minh khôi lỗi chuyển sinh thuật”

Trên người của hắn, quang nguyên lực sáng lên từng đợt, một trận pháp lục vong tinh xuất hiện dưới chân, quang mang bao trùm lấy thân thể của hắn.

Lúc này mũi tên của Hân, ngọn thương sấm sét của Đức và huyết thương của Huyết Tu La cũng đã tới nơi, bắn vào trong luồng sáng.

Quang mang chói mắt tán đi, gã Trần Văn Hồ lúc này đã biến mất đâu không thấy, tại vị trí của hắn chỉ thấy thân ảnh cô gái Thánh nữ hiện ra, trên người lãnh trọn đòn tấn công, mũi tên trước đó và huyết đao của Huyết Tu la hiện ra ngay vị trí bị đâm lúc trước của gã, cây quyền trượng chống trước mặt, ánh mắt cô gái tan rã không còn một chút sinh khí, ngã đầu qua một bên chết đi.

Đức biến sắc quay đầu nhìn qua, tại vị trí cô gái Thánh nữ đứng trước đó ở phía xa, thân ảnh gã Trần Văn Hồ đã hiện ra, giơ một tay lên che trước ngực, gương mặt tái xanh, vết thương trên người của gã lúc này đã hoàn toàn biến mất, nhưng toàn thân cũng như bị rút cạn sinh khí.

Hắn lấy từ trong chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay ra một viên đá ngũ sắc, đặt nó vào vị trí viên đá cẩm thạch màu xanh dương bị Đức phá vỡ lúc trước trên bộ Giáo Hoàng bào, trừng ánh mắt đầy oán độc về phía đám người Đức, giọng nói lạnh lẽo đầy sát ý:

“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi”

Thân thể hắn trở nên trôi nổi giữa không trung, rồi đột ngột bay vút đi, tốc độ cực nhanh khiến không khí bùng nổ một thanh âm lớn (**), biến mất ở phía xa.

…………………………….

(*) Hổ khẩu: Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ

(**) Đây còn gọi là Sonic bom (Bom siêu thanh): Hiện tượng phát sinh tiếng nổ mạnh, xảy ra khi có một vật thể bay vượt quá tốc độ âm thanh trong không khí

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK