Phía trong cổng thành là từng tòa kiến trúc cổ rất lạ mắt, đường đi khúc khuỷa quanh co lúc rộng lúc hẹp như một cái mê cung nho nhỏ, Đức cẩn thận đánh dấu từng đoạn đường khi tiến lên, cả nhóm không nhanh không chậm bám theo.
“Thế nào rồi” Đức quay sang hỏi Toàn
Toàn khịt khịt mũi, trả lời: “Mùi rất nồng, có cả mùi máu tuy không nhiều, nhất định có một đám người số lượng khá lớn từng bước qua đoạn này”
Đức gật đầu rồi tiếp tục dẫn đầu mọi người tiến lên, nơi này đường đi được lát bằng đá nên những dấu vết để lại rất khó nhận biết mà phải dựa vào khả năng đánh hơi của Toàn.
Đi tới một đoạn ngắn, thì âm thanh từ xa vọng lại khiến Đức nhíu mày, ra hiệu cho mọi người yên lặng để nghe ngóng tình hình.
Tiếng người la hét, tiếng gầm gừ cắn xé và cả tiếng binh khí va chạm càng lúc càng rõ hơn, hắn lập tức ra hiệu cho cả nhóm di chuyển về hướng đó, không nhanh cũng không chậm, cẩn thận rà soát mai phục và cạm bẫy ở dọc đường.
Vượt qua khoảng tầm nửa cây số, rất nhanh cả nhóm đã tới nơi. Đây là một công trình kiến trúc cổ bằng đá, cao hơn 5 mét, tựa như một ngọn tháp nho nhỏ, ngoài cổng ra vào có hai bức tượng binh sĩ bằng đá tay cầm trọng kích cao đến 2 mét. Bao phủ bên ngoài kiến trúc này là một khu vườn rộng lớn, với rất nhiều cây cối, hoa và quả lạ.
Phía bên ngoài, đang có một cuộc hỗn chiến khá kỳ lạ. Một đám xác sống biến dị và thú biến dị đang ùa vào tấn công một đám người, đây đúng là đám người của Dương, chỉ là không thấy hắn đâu cả. Có một tên trong đó đang đại khai sát giới giết tất cả đám quái vật đến gần, cơ thể hắn rất cao lớn, cơ bắp vạm vỡ khiến quần áo trên người rách toạc, ánh mắt đỏ rực như máu, có sức mạnh hết sức kinh người, mỗi cú đấm, mỗi cú giơ chân đá đều khiến đám xác sống dạt ra cả một mảng, hắn còn có thể nâng cả một con bò mộng biến dị to lớn, hai tay vung lên xé mạnh đã khiến con bò phân thây ra làm mấy mảnh, máu và nội tạng rơi vãi đầy trên người gã.
Đám người còn lại thì vừa khổ sở chống đỡ đám quái vật, vừa cố gắng chạy ra xa khỏi tên này như thấy quỷ, một tên xấu số chạy không kịp bị túm lại, ngay tức khắc bị tên kia xé xác phân thấy ra làm mấy mảnh, cả đám hoảng sợ chia nhau chạy tứ tán. Chiến đấu hết sức hỗn loạn và thảm liệt, xác đám quái vật và cả những tên xấu số nằm chồng chất lên nhau, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất trong một cuộc giết chóc kinh hoàng.
Một tên trong đó dáo dác hoảng sợ chạy thẳng về phía nhóm người của Đức, vừa chạy vừa ngoái lại phía sau. Đức vung tay tát mạnh một cái mới khiến hắn dừng lại.
“Chạy …. Chạy … chạy mau” Hắn hoảng sợ lắp bắp nói
Đức cau mày tát thêm một phát nữa, tên đó mới tỉnh hồn lại đôi chút, nhận ra được trước mặt là những ai. Đức nắm cổ tên đó, lên tiếng hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì?”
“Trái.. trái cây, ăn sẽ thành … quái vật” Hắn lắp bắp trả lời. Có vẻ tên này đã bị dọa sợ không nhẹ, nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Tên Dương đó đang ở đâu?” Đức hỏi
“Hắn … hắn…” Tên kia vừa định trả lời thì đúng lúc này, một tảng đá lớn bay thẳng tới tống ngay vào sau lưng gã, tiếng xương đứt gãy vang lên răng rắc, gã ngã người té sấp xuống, lưng vỡ vụn, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, mắt thấy đã khó mà sống nổi.
Thủ phạm không phải ai khác ngoài cái tên vạm vỡ kia, mà tảng đá vốn cũng chẳng phải nhắm về phía này, tên kia chỉ ném bừa ra ngoài nhưng lại vỗ trúng người gã, chỉ có thể trách là xấu số.
Tảng đá đó khiến sự xuất hiện của Đức và người của hắn nhanh chóng bị phát hiện, đám xác sống biến dị đang đánh hăng máu lập tức có một bộ phận ùa tới chỗ hắn.
Mắt phân tích đã bị hạn chế tác dụng, Đức không thể nhìn ra cấp độ và năng lực của đám quái vật này, hắn cau mày một cái rồi nhanh chóng ra hiệu lệnh:
“Hiếu, Toàn, Linh giải quyết đám quái vật xông lên, giữ phạm vi. Hiếu hạn chế sử dụng đạn nổ, kềm chế tiếng động”
“Lan triệu hồi toàn bộ U Minh chiến sĩ bảo vệ tốt cho mình và phía sau, Hân em bắn chi viện cho mọi người, nói Khả Nhi triệu hồi ra hai con bọ ngựa biến dị để bảo vệ bên cạnh, Thảo và Lan tạm thời đừng tham gia”
Hiệu lệnh vừa phát, cả nhóm nhanh chóng điều chỉnh đội hình rồi lao vào chiến đấu. Trong tình trạng hỗn chiến trước mắt, Đức không muốn nhóm của mình trở nên quá nổi bật để thu hút quá nhiều kẻ địch nên chỉ giới hạn tiêu diệt đám quái vật đang xông đến, cũng tạm thời chưa cho Hiếu và Lan toàn lực đánh, đạn được của Hiếu là tiêu hao phẩm, dùng một phần sẽ bớt đi một phần, trong tình trạng bị ngắt kết nối với hệ thống giao dịch thì cũng không thể bổ sung được, các kỹ năng của Lan thì tuy mạnh nhưng lại tiêu hao rất nhiều năng lượng, cần bảo toàn để đề phòng.
Đức cũng không ra tay, hắn đang cẩn thận dò xét tên vạm vỡ quái dị phía trước, và quan trọng hơn là Dương. Tên đó không có ở đây, rốt cuộc là hắn đang ở chỗ nào, phải chăng là phía bên trong tòa tháp? Ánh mắt của Đức quét qua lại trên chiến trường hỗn loạn phía trước.
Bộ ba Hiếu – Toàn và Linh đang lăn xả vào chiến đấu,, đám xác sống và thú biến dị ở đây, tuy rằng thực lực cao hơn đám ở phía ngoài không ít, nhiều con còn có thể sử dụng các loại công kích năng lượng hoặc công kích đặc thù nhưng với thực lực của ba người hiện tại vẫn có thể ứng phó tương đối dễ dàng, cũng là nhờ chưa có quá nhiều quái vật biến dị xông đến phía này.
Nhưng đám xác sống biến dị không để ý không có nghĩa là không có kẻ nào để ý, tên vạm vỡ quái dị kia, sau màn giết chóc hết sức dữ dội của hắn khiến đám xác sống biến dị không biết sống chết cũng trở nên sợ hãi, chạy lùi ra bên ngoài.
Hắn tung chân đá mạnh cái xác dưới chân ra ngoài, ánh mắt đỏ ngầu điên dại, hắn ngửa đầu gầm lên một tiếng như dã thú, tiếng động rung rung chấn ong ong trong tai của từng người. Đoạn, hắn xoay đầu nhìn về phía đám người của Đức, khóe môi cong lên một nụ cười quái dị, rồi dậm mạnh chân lao tới.
Toàn là người lao lên đón đánh đầu tiên, thân hình nhanh nhẹn như một con sói, móng vuốt bên tay phải bật lên, một luồng khí lưu màu tím lưu chuyển bao bọc lấy toàn bộ cánh tay vung lên đấm mạnh. Tên kia không hề dừng lại, cánh tay trái co lại gồng người đỡ lấy, móng vuốt của Toàn chỉ cắm được vào nửa tấc thì không thể tiến thêm được nữa. Như không hề cảm thấy đau đớn, hắn cười gằn húc mạnh vào người Toàn, quán tính cực mạnh cộng với lực húc của hắn khiến thằng nhóc bay ngược về phía sau đụng ngã cả gốc cây gần đó.
Hiếu thấy vậy, vội điều khiển Thánh Gióng II chém bay hai con xác sống gần nhất, tên lửa đẩy dưới chân bùng nổ bay tới chỗ của tên kia, thanh kiếm công nghệ cao trên tay chĩa thẳng về phía hắn. Lưỡi kiếm Orihancon rung chấn cao tầng xoắn mạnh qua, âm thanh chấn động ù ù trong không khí, cánh tay của hắn lập tức bị đứt lìa.
Hai khẩu pháo trên tay Thánh Gióng II lóe lên ánh sáng, “ầm” một tiếng, sóng năng lượng bùng phát bắn thẳng vào ngực gã, khiến thân hình to lớn bay ngược về sau như diều đứt dây.
Thánh Gióng II sau đợt duy tu của Hiếu đã trở nên rất lợi hại, nó là một vương bài vũ khí công nghệ có khả năng xóa sổ kẻ địch trong thời gian ngắn, thanh kiếm Orihancon xung lực khiến năng lực cận chiến của nó trở nên mạnh mẽ, quái vật bình thường khó thể đọ lại. Khuyết điểm lớn nhất vẫn là mỗi lần chiến đầu của Thánh Gióng II đều tiêu hao rất nhiều năng lượng, đạn dược và điểm giao dịch.
“Rầm” Tên đó đấm vỡ cái cây gãy đè trên người, lung lay đứng dậy.
Đức nheo mắt nhìn kỹ, ngay giữa lồng ngực của hắn một luồng sáng màu đỏ ma mị chớp tắt từng nhịp, như một trái tim bơm luồng ánh sáng đi khắp thân thể khiến vết thương của hắn nhanh chóng khép miệng, cánh tay nhanh chóng mọc trở lại.
“Không đủ” …. “Không đủ”
Hắn thì thảo trong miệng như điên loạn, ánh mắt đục ngầu, rồi đột ngột gầm lên:
“Mạnh hơn nữa” …. “Mạnh hơn nữa”. Trong lồng ngực hắn luồng ánh sáng đỏ bùng lên truyền mạnh ra, cơ thể hắn bơm phồng lên như một quả bóng.
“Xử nó đi” Đức lớn tiếng nói
Hiếu gật đầu, xoay cần điều khiển, Thánh Gióng II bay lên không, mở ra toàn bộ hỏa lực, ống súng máy, đầu đạn tên lửa và cả pháo trước ngực đồng loạt khai hỏa nhắm thẳng tên đó tận tình trút xuống, tiếng súng nổ chát chúa vang lên, thân thể hắn bị nhấn chìm trong mưa đạn.
Khi tiếng súng ngừng, phía dưới đã tràn ngập bụi đất, chu vi 10 mét xung quanh bị cày đến nát bấy, tiếng súng đạn và hỏa lực bùng lên khiến cả đám xác sống và thú biến dị sợ hãi lùi lại, không dám kêu gào.
Không khí một mảnh yên tĩnh.
Linh và Toàn lúc này lùi lại, Hiếu vẫn điều khiển Thánh Gióng II bay trên không, chăm chú quan sát phía dưới.
Đột ngột, từ trong lớp khói bụi, một bóng người lao ra nhanh như chớp, hắn lao về phía Toàn đầu tiên, tung chân đá mạnh. Toàn chỉ kịp giơ tay lên đỡ theo bản năng, luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến, tiếng xương vỡ răng rắc vang lên, cả giáp và kỹ năng thiết bì nham giáp dễ dàng bị đập vỡ như một cái bánh tráng, thân thể thằng nhóc bay thẳng về phía sau, xương sườn gãy đoạn.
Đánh bay Toàn, hắn lập tức dậm chân đổi hướng, nhảy về phía Linh vung tay đấm mạnh, cô vội vàng vung tấm khiên bằng cương khí vàng kim lên đón đỡ, cú đấm dễ dàng xuyên qua như mảnh giấy, Linh cũng bị đánh bay sang một bên.
Nói thì chậm, nhưng sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, mọi người đều không kịp phản ứng, so với lúc nãy, sức mạnh và tốc độ của tên đó tăng lên một cách hết sức khủng khiếp, cả Toàn và Linh đều không thể trụ nổi một đòn.
Hắn cười gằn, nhìn về phía Hiếu, hai chân dậm nhảy bật lên không. Hiếu cũng không né tránh, bật bộ tên lửa đẩy dưới chân, cầm thanh kiếm Orihancon xung chấn lao tới.
Nắm đấm và cánh tay va chạm, nhưng lần này thanh kiếm công nghệ cao cực kỳ cứng chắc và sắc bén không thể chém rời nổi tay của hắn, lưỡi kiếm chỉ ngập được vào trong hơn nửa centimet, hắn xoay cánh tay còn lại chụp lấy Thánh Gióng II, đấm tới tấp vào bộ giáp, Hiếu vội vàng bật lá chắn năng lượng lên. Cú đấm đập vào lá chắn bùng lên hình thành từng lớp sóng gợn.
Tít tít tít … Bộ giáp liên tục phát ra âm thanh cảnh báo, năng lượng tụt dốc không phanh, chỉ trong phút chốc đã mất hơn 50%, nếu tiếp tục chịu đựng như vậy nó sẽ nhanh chóng cạn sạch.
Hiếu nghiến răng triệt tiêu lá chắn, năng lượng dồn vào pháo trước ngực mở hết cỡ bắn vào người tên đó, phản lực đẩy hắn ra xa, nhưng cùng lúc Thánh Gióng II cũng trúng một đòn, bộ giáp hợp kim cực kỳ rắn chắc bị lõm vào một lỗ, lực đấm cực mạnh đấm rơi Thánh Gióng II xuống đất.
Ngay trong lúc thân thể của tên đó còn đang lơ lửng ở trên không, một mũi tên súc thế từ lâu bay tới như điện chớp, đầu mũi tên ghim vào người hắn bùng nổ phát ra ánh sáng trắng chói mắt, hất bay hắn về phía sau.
“Không có lá chắn năng lượng, hoàn toàn là bằng sức mạnh của cơ thể” Hân chăm chú nhìn hắn rơi xuống, lên tiếng, một mũi tên khác đã đặt lên dây cung.
Đức lúc này đã dẫn Lan chạy tới xem xét thương thế của mọi người. Dù Linh bị tấn công sau nhưng thương thế của cô còn nặng hơn cả Toàn, đó cũng là nhờ Toàn có tới tận 3 lớp phòng hộ: giáp, cương khí và thiết bì nham giáp, Đức cần thận nắn lại xương gãy để Lan sử dụng khả năng chữa thương. May mắn nhờ có Lan nên hai người không đến nỗi mất mạng, thương thế cần thêm một khoảng thời gian để hồi phục nhưng cũng không thể tham gia chiến đấu tiếp nữa.
“Phì … phì” Tên đó phun ra một mảnh bụi đất, chồm người đứng dậy. Chào đón hắn là một lượt tên nữa bắn thẳng vào giữa ngực. Mũi tên lấp lóe hàn quang, lần này Hân không dùng quang chú bùng nổ nữa mà là quang chú xuyên thấu, chuyên dùng phá giáp.
Tên đó hét lớn một tiếng, gồng người lại, mũi tên xuyên thấu cực kỳ mạnh mẽ của Hân vậy mà chỉ cắm được vào một chút da thịt, không thể cắm sâu hơn.
Hắn rút mũi tên ra bẻ gãy, nở nụ cười cuồng loạn rồi chộp lấy một tảng đá gần đó ném thẳng về phía của Hân.
Đức vội tung người nhảy lên, Lạc phong kiếm hiện ra trên tay, chém xuống tảng đá, bản thân còn gia trì thêm 2 lớp khiên ma pháp mới đủ sức hất tảng đá ra xa. Dù vậy, phản lực truyền tới cũng khiến cả cánh tay của Đức ê ẩm.
Không chờ Đức kịp tiếp đất, tên đó đã phóng vọt lên, nhắm về phía Lan, Toàn và Linh đang chữa thương. Đức thấy vậy liền khởi động huyết ấn trên tay, Huyết Tu La lập tức xuất hiện, vỗ cánh lao lên đón đầu.
Tên đó vung tay đấm mạnh về phía trước, cú đấm cực mạnh, kình phong lướt qua đã như nứt cả da thịt. Huyết Tu La cũng không mạnh mẽ đối chọi mà lập tức tản ra thành vô số những con dơi nhỏ, bay lướt qua người hắn, né tránh đòn đánh rồi tụ tập lại thành hình người ở sau lưng, một chiếc loan đao hình lưỡi liềm bằng máu đã hiện lên trên tay.
Một đòn đánh hụt, hắn liền dậm chân xoay người hướng về phía Huyết Tu La đánh tới.
Đúng lúc này, Đức cũng mạnh mẽ lao lên, tiền hậu giáp kích, Lạc phong kiếm và loan đao của Huyết Tu La đồng thời chém xuống người hắn cùng một lúc.
Không kịp ngăn đỡ cả hai phía, tên đó không thèm quay đầu lại, hét lên một tiếng, đấm mạnh, cú đấm đánh vỡ cả loan đao, dư lực không dứt đấm bay Huyết Tu La ra xa.
Phòng sau, mất trước, lưng của hắn hoàn toàn hở ra trong tầm mắt của Đức, thanh Lạc phong kiếm được Đức vận vào toàn lực chém xuống. Lưỡi kiếm róc ra một mảng từ cổ đến lưng của hắn, lộ cả xương trắng lên trong khiến tên đó rú lên đau đớn, hắn xoay người lại đánh về phía Đức, nhưng lúc này Đức đã dậm chân nhảy lùi về phía sau, một đòn thành công lập tức rút lui, cú đấm đánh hụt vỗ trúng một thân cây khiến nó vỡ vụn ra thành từng mảnh, đồ ầm xuống đất.
Vết thương sau lưng không hoàn toàn chí mạng, Đức vốn muốn một kiếm chém rời đầu hắn, nhưng tên đó đã kịp thời lách qua một chút khiến nhát chém trượt hẳn về sau lưng, nhưng thương thế đó cũng đủ khiến hắn trở nên điên cuồng.
Tên đó gầm lên, luồng sáng giữa lồng ngực hắn bừng sáng, luồng năng lượng mãnh liệt truyền ra, vết thương sau lưng của hắn gần như lành lại ngay lập tức, tiếng gầm như được gia cường gấp cả trăm lần, trong tai từng người gần đó đều đau như muốn nứt ra, đám xác sống và thú biến dị sợ hãi lùi ra xa. Đất đá xung quanh hắn như bị rung chấn lơ lửng trên không, cơ thể tên đó tiếp tục phồng lên, cơ bắp hiện ra cuồn cuộn, vụt cao lên gần hai mét rưỡi, sức mạnh của hắn lại một lần nữa tăng cường với tốc độ kinh khủng.
Sức mạnh của tên đó ngay từ lúc nãy, Đức đã không thể đối đầu trực diện, lúc này hắn như càng mạnh hơn không chỉ vài lần, áp lực từ tên đó tỏa ra khiến Đức như phải đối diện với một con dã thú mà mình không thể nào đủ sức đối phó, khiến hắn ngửi thấy hơi thở của tử thần. Dù vậy Đức cũng không bỏ cuộc, bởi sau lưng hắn lúc này là tất cả những người hắn quan tâm nhất, hắn hít sâu một hơi, bàn tay hơi đẫm mồ hôi nắm chặt Lạc phong kiếm, năng lượng trong người cuồn cuộn vận chuyển.
Nhưng đúng lúc này, giống như đạt tới một giới hạn nào đó, từng luồng ánh sáng đỏ đang tuôn chảy phá vỡ thân thể của gã chiếu ra ngoài, gương mặt hắn trở nên rúm ró vì sợ hãi, run rẩy giơ lên hai cánh tay của mình, cơ thể của hắn trở nên vặn vẹo như một con búp bê bị người khác bóp méo, nhào nặn.
“Không …” Hắn hét to một tiếng, luồng ánh sáng đỏ hội tụ lại trước ngực, cơ thể của hắn cũng theo đó vỡ tan thành từng mảnh như tro bụi.
“Cạch” Từ trên người hắn, một mảnh tinh thể màu đỏ máu rơi xuống đất.